Ti Du mở cửa, quả nhiên cậu nhìn thấy Ti Nguy Lâu, trong tay còn bưng một cốc sữa.Nhưng lần này, Ti Du không cầm lấy chiếc cốc ngay lập tức mà dựa vào cánh cửa, vòng tay ôm ngực ngước nhìn anh.Ti Nguy Lâu rũ mắt không có biểu cảm gì nhìn cậu.“Cậu bị gì thế?” Ti Du hất cằm lên, ra vẻ kiêu ngạo.Chỉ là mặc dù cố tình bày ra bộ dáng vênh váo nhưng hôm nay cậu vẫn mặc bộ đồ ngủ con thỏ lông xù kia nên có vẻ như cậu không có một chút khí thế nào cả.Ti Nguy Lâu nhẹ giọng nói: “Không sao cả.”Ti Du bĩu môi.Câu trả lời này nằm trong dự đoán của cậu.
Trải qua khoảng thời gian ở chung này, cậu cũng coi như đã biết điều đó.Ti Nguy Lâu thực sự rất nhàm chán và lạnh nhạt.Nhưng trong nhiều việc, anh lại tỉ mỉ và nhẹ nhàng ngoài dự liệu, chẳng hạn như việc pha sữa mỗi đêm trước khi đi ngủ này.Ti Du không trông cậy anh có thể nói cái gì nên không hỏi thêm nữa, giơ tay ra lấy cốc sữa.Chỉ là lúc này, cậu cũng nhìn thấy những vết xanh tím trên tay Ti Nguy Lâu.“Tay cậu bị sao vậy?” Ti Du rất kinh ngạc.Ti Nguy Lâu rút tay lại, đút vào túi quần rồi nói: “Không sao.”Nói xong, anh định xoay người trở về phòng!Ti Du vội vàng giơ tay ra nắm lấy cánh tay anh, nói: “Đưa tôi xem.”Ti Nguy Lâu nghiêng đầu nhìn cậu ấy, lạnh nhạt nói: “Tôi không cẩn thận nên bị đập trúng.”“Cậu nói dối.” Ti Du cạn lời.Cậu buông tay Ti Nguy Lâu ra rồi nói: “Có một hộp y tế trên tủ ti vi ở dưới nhà.
Cậu tự tìm rồi xoa đi.”Ti Du dặn dò xong thì cảm thấy bản thân mình đã làm tròn nghĩa vụ rồi nên có thể trở về nghỉ ngơi.Ti Nguy Lâu: “...”Anh đứng tại chỗ không nhúc nhích mà đưa tay ra.Ti Du: “??”Cậu cúi đầu nhìn xuống, phát hiện do bị bóng của Ti Nguy Lâu che lại nên có chút không nhìn rõ vết thương trên tay.Vì thế Ti Du trực tiếp duỗi tay ra, nắm lấy cổ tay anh, để ánh đèn chiếu sáng lên bàn tay anh Các vết lốm đốm rất giống với dấu vân hơn nữa lại đúng lúc có năm dấu, giống như dấu của ngón tay.Ti Du đầy dấu chấm hỏi.Cậu giương mắt nhìn về phía Ti Nguy Lâu, nói: “Rốt cuộc cậu đã làm cái quái gì thế này?”Khoảng cách giữa bọn họ lúc này thật sự rất gần, Ti Du còn đang nắm cổ tay anh, hơi ngẩng đầu nhìn anh.Ti Nguy Lâu rũ mắt xuống, vẻ mặt lạnh lùng.Nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện tai của anh hơi đỏ, bàn tay còn lại không được Ti Du nắm đang siết chặt lại.Ti Du: “?”“Đang hỏi cậu đấy.” Cậu nói.Ti Nguy Lâu ngừng một chút, rồi đưa tay còn lại lên.Dưới ánh mắt không hiểu của Ti Du, anh đã nắm chặt hai tay vào nhau.Ti Du: “...”Mấy dấu vết xanh tím kia đúng lúc tiếp xúc vào năm ngón tay trong lòng bàn tay của cậu.Ti Du: “?”Cậu buông tay ra, lùi lại một bước, nói: “Cậu bị điên à?”“Làm gì có ai tự nhéo mình thành thế này chứ?”Ti Nguy Lâu nhìn cậu, đột nhiên nhếch khóe môi cười nhẹ một tiếng.Anh buông tay, ánh mắt nhìn Ti Du vậy mà có một chút ôn nhu.Anh nói: “Lúc xem cậu biểu diễn, tôi không cẩn thận nên bị thương.”Ti Du khiếp sợ: “Lúc xem tôi biểu diễn mà bị sao? Tôi diễn tệ đến vậy sao? Làm cậu nhịn không được mà tự làm mình bị thương?”“Đừng nói bậy.”Ti Nguy Lâu nói: “Tôi chỉ là ...”Anh đột nhiên cười, nói: “Quên đi, ngủ ngon.”Nói xong, anh đi xuống nhà, có lẽ là đi lấy dầu xoa.Ti Du cầm ly sữa ấm trên tay, đôi mắt nhìn theo bóng người khuất dần ở lối lên cầu thang, cậu uống hai ba ngụm đã hết cốc sữa.Cậu cầm lấy chiếc cốc rồi đi xuống nhà.Ngay khi đi đến phòng khách, Ti Nguy Lâu đã tìm thấy dầu xoa rồi chuẩn bị trở lại phòng.Ti Du nhìn anh rồi vội vàng nói: “Tôi mang cốc xuống!”Không phải xuống xem cậu ta!Ti Nguy Lâu mím môi dưới, gật đầu nói: “Ừ, tôi đợi cậu.”Ti Du muốn nói không cần, nhưng khi cậu nghĩ đến chuyện tự phải tắt đèn thì ngay lập tức từ bỏ ý định này.Cậu chạy lon ton vào nhà bếp, nhanh chóng rửa sạch chiếc cốc rồi chạy ra ngoài ngay sau khi cất nó đi.Ti Nguy Lâu đứng tại chỗ.Đôi mắt anh chăm chú nhìn theo Ti Du.Khi Ti Du chạy, đôi tai dài của bộ đồ ngủ con thỏ đung đưa lúc ẩn lúc hiện, còn có cái đuôi lông xù phía sau rung lên, đáng yêu muốn chết!Ti Nguy Lâu chỉ đứng đó nhìn cậu ấy, đợi sau khi Ti Du chạy đến, anh mới đi theo cậu ấy lên lầu.“Không tắt đèn à?” Ti Du hỏi cậu ta.Ti Nguy Lâu nói: “Lát nữa tôi xuống lại rồi tắt sau.”“Tại sao?”Hỏi xong hình như Ti Du cũng đoán ra được, chắc là do sau khi tắt đèn sẽ làm cậu sợ đúng không?Bây giờ đối với Ti Nguy Lâu cậu như có loại hành động tuỳ tiện như thích khóc, tính khí xấu, sợ bóng tối, sợ các trò chơi kinh dị và thích uống sữa trước khi đi ngủ...Ti Nguy Lâu biết được rất nhiều điều mà cậu không muốn người khác biết.Cậu dừng chân lại, Ti Nguy Lâu đang ở phía sau cậu một bước ngước mắt nhìn cậu.Ti Du nói: “Bây giờ tắt đi, tôi không sợ.”Ti Nguy Lâu nhướng mày, rồi cười khẽ một tiếng, nói: “Được.”Một người lạnh lùng lãnh đạm như Ti Nguy Lâu, mỗi lần cười rộ lên thì đúng là muốn mạng mà.Ti Du có chút ghen tị, cậu rất thích khí chất này của Ti Nguy Lâu, cậu không biết liệu mình có thể tập luyện theo được không.Khi đang miên man suy nghĩ về điều này, đèn trong phòng khách vụt tắt.Ti Du vô thức nắm chặt tay vịn cầu thang.Đèn trên lầu vẫn chưa tắt nên vẫn còn một chút ánh sáng mờ ảo chiếu xuống, nhưng cầu thang lại theo kiểu xoắn ốc nên phạm vi chiếu sáng của ánh đèn trên lầu bị hạn chế.Ti Du mở to mắt, cố gắng nhìn Ti Nguy Lâu đang bước nhanh tới.Sau khi Ti Nguy Lâu đi đến bên cạnh cậu mới thả chậm bước chân lại rồi cả hai cùng nhau bước lên lầu.“Hồi còn nhỏ cậu thường ở nhà một mình sao?” Ti Nguy Lâu đột nhiên hỏi.Ti Du gật đầu: “Ừ, lúc đó sự nghiệp của bố phát triển quá nhanh nên bố cũng bận hơn bình thường nhiều.”“Mẹ thì không cần nói nữa, luôn là đỉnh cao trong sự nghiệp, nhưng bà ấy thường tìm thời gian để về.”Ti Nguy Lâu nghiêng đầu nhìn cậu, ánh sáng lờ mờ chiếu lên sườn mặt mơ màng mềm mại của Ti Du.Đoạn cầu thang này nói dài cũng không dài nhưng bảo ngắn cũng không ngắn, Ti Du nhỏ bé sẽ làm thế nào để đi hết đoạn cầu thang này?Ti Du nói: “Vừa rồi hỏi cậu nhưng cậu còn chưa trả lời đấy, ngày mai cậu có muốn đi ăn với bọn tôi không?”“Cậu đi với ai?”“Tôi và Hoàn Tử đó.”Ti Nguy Lâu ngừng lại một chút, nói: “Không còn ai khác nữa sao?”Ti Du lắc đầu: “Không có.”“Vậy tôi không đi đâu.” Ti Nguy Lâu nói: “Ngày mai sau khi tan học tôi còn phải đi làm thêm.”Ti Du gật đầu: “Ừ.”Lên lầu, hai người tách ra.Ti Du trở về phòng, bật đèn ngủ rồi nằm xuống giường.Người lúc nãy còn buồn ngủ muốn chết, bây giờ không buồn ngủ chút nào nữa.Đoạn cầu thang lúc nãy, hình như cậu không sợ chút nào cả… Kể từ khi cậu bắt đầu hiểu chuyện, đây là lần đầu tiên cậu bước lên cầu thang kia mà không hoảng sợ chút nào.Đột nhiên cậu nghĩ đến một khả năng.Ti Nguy Lâu đón cậu khi tan làm, có phải vì cậu ta biết cậu sợ bóng tối nên mới lo lắng cậu sẽ sợ hãi không?Ti Du ôm chăn lăn một vòng.Cậu cảm thấy rằng nếu Ti Nguy Lâu muốn làm bạn với cậu, cậu cũng không phải không thể suy xét được!—— Trưa ngày hôm sau, Ti Du xuất hiện trong một nhà hàng.Cậu tìm một dãy ghế rồi ngồi xuống, Hoắc Vũ Hàng còn chưa đến, nghe nói buổi sáng người cố vấn của anh ta đã yêu cầu anh ta làm một video, anh ta vừa hoàn thành công việc và đang trên đường đến.Ti Du nhàm chán ngồi vào chỗ của mình.Cậu mở điện thoại của mình, cậu đã xóa rất nhiều tin nhắn linh tinh trên WeChat.Cậu lại mở Weibo.Điều ngoài dự đoán chính là, chỉ sau