Sau khi hai người ăn cơm, họ đến trường trung học Thực Nghiệm.Bời vì là thời gian nghỉ nên trong trường học không có người, chỉ có một bác bảo vệ.Sau khi tới cửa trường học, Ti Nguy Lâu đi qua nói chút gì đó với bác bảo vệ sau đó bác ấy mở cửa cho bọn họ đi vào."Cậu với bác ấy nói cái gì đấy?" Ti Du kinh ngạc hỏi: "Tôi còn tưởng chúng ta sẽ trèo tường vào.”Ti Nguy Lâu cười nói: "Tôi nói tôi là thủ khoa thi cấp ba, bác bảo vệ liền nhận ra tôi.”Ti Du: "!”Cậu kiếp sợ: "Đây là quét mặt trong truyền thuyết sao?”Ti Nguy Lâu khẽ cười nói: "Đúng vậy.”Ti Du cảm thán một chút sau đó hết nhìn đông ngó tây.Trường trung học Thực Nghiệm cũng gần giống với trường trung học của cậu, đều là trường chuyên của tỉnh có điều đây là lần đầu tiên Ti Du đến đây.Những trường này khá giống nhau, ngay cả tòa nhà cũng khác nhau mấy."Lúc cậu học trung học cũng làm thêm sao?" Ti Du hỏi.Ti Nguy Lâu gật đầu: "Chỉ là một công việc bán thời gian ở trên mạng, có lẽ vì trẻ quá nên không ai muốn nhận tôi.”"Nhưng mà học bổng tương đối nhiều, hơn nữa tham gia các cuộc thi cũng có tiền thưởng.”Ti Du thờ dài, vỗ vai anh một cái nói: "Cực khổ rồi.”Ti Nguy Lâu nghiêng đầu nhìn cậu, môi hơi cong lên.Hai người đi dạo trong trường học một lúc lâu, tầng dạy học bị khóa, họ không có cách nào để vào xem nên cứ đi chậm trong sân trường vừa đi vừa nói, bất tri bất giác cũng tới chiều."Mệt không?" Ti Nguy Lâu hỏi cậu.Ti Du ngáp một cái, nói: "Cậu không nói thì không sao, vừa nói thì liền thấy mệt.”Ti Nguy Lâu cũng ngáp theo sau đó hai người đều nở nụ cười."Đi thôi, tìm một chỗ ngủ một giấc, buổi tối tôi dẫn cậu đến thành cổ.”"Được.”Bọn họ vào nhà chiếu phim, chọn một phòng chiếu phim cá nhân.Trong phòng chiếu phim chỉ có một cái sofa giường lớn, đối diện là tường chiếu phim.
Bên trong có rèm cửa chặn ánh sáng, trên trần nhà lắp đèn dạ quang sáng nhưng không chói mắt.Hai người nằm trên ghế sofa giường, Ti Du đưa cho Ti Nguy Lâu một cái chăn.Ti Nguy Lâu nhận lấy rồi quay đầu hỏi: "Muốn xem cái gì không?”Ti Du lắc đầu: "Bật nhạc đi, mệt lắm.”"Được.”Ti Du ngáp một cái, cậu cởi giày rồi nằm lên trên giường, giữa cậu với Ti Nguy Lâu có rất nhiều không gian.Cậu nhắm mắt lại, một giọng nữ chậm rãi vang lên bên tai.Cậu hát theo hai câu, chạy rồi chạy không đành lòng nhìn thẳng.Ti Nguy Lâu nghiêng đầu nhìn cậu, Ti Du từ từ nhắm hai mắt chợt nở nụ cười."Đây là bài hát của mẹ.”Ti Du mở mắt ra, quả nhiên thấy trên màn hình lớn là MV của Triệu Diên.Ti Nguy Lâu thu tầm mắt lại nhìn về phía màn hình lớn.Đây là một MV của Triệu Diên hơn mười năm về trước, bà ấy lúc đó và bây giờ không có gì thay đổi, không, phải nói là hình như bây giờ Triệu Diên dịu dàng hơn so với khi đó.Ti Du nghiêng đầu nhìn Ti Nguy Lâu, đối phương còn chưa nằm xuống chỉ dựa lưng vào chỗ dựa lưng, một chân tùy ý duỗi chân còn lại co lại.Sắc mặt anh lãnh lùng, khí chất quanh tân cũng rất lãnh đạm.Khuôn mặt góc cạnh được ánh sáng của màn ảnh chiếu rõ, lúc ẩn lúc hiện làm cả người anh trông rất thần bí.Ti Du xoay người, nắm đối mắt với anh Ti Nguy Lâu liền nhìn qua.Hai ánh nhìn chạm nhau trong nháy mắt cảm giác lạnh lùng, thờ ơ trên người Ti Nguy Lâu giống như bỗng nhiên tan biến.Anh cười một cái, nói khẽ: "Sao vậy?”Ti Du nhỏ giọng nói: "Cậu không có gì muốn hỏi tôi sao?Ví dụ như...!chuyện nhà chúng ta.”Ti Nguy Lâu dừng lại, nói: "Thực ra đúng là có một chuyện muốn hỏi.”"Cậu nói đi.”Ti Nguy Lâu nói: "Cậu có một anh cả đúng không?”"Đúng." Ti Du gật đầu nói: "Lúc cậu vừa mới tới không phải anh cả từ nước ngoài về đều cho chúng ta quà trở về sao?”Ti Nguy Lâu nở nụ cười, nói: "Anh ấy gửi cho tôi một đoan video.”Ti Du cười nói: "Ừ, anh cả rất dịu dàng đúng không?”Ti Nguy Lâu suy nghĩ một lúc lâu, trong ấn tượng người đàn ông kia đúng là nhìn rất nhã nhặn, trên mặt mang nụ cười vô hại, ăn nói cũng nhẹ nhàng mềm mại, không hề giống với Ti Trọng Tấu."Có phải cậu lại nghĩ anh ấy nên đi theo bà Triệu Diên đúng không?" Ti Du cười nói.Ti Nguy Lâu gật đầu.Ti Du nở nụ cười, nói: "Tuy rằng tôi không biết tình huống cụ thể nhưng anh cả đúng là không phải do mẹ sinh ra, là con vợ trước của bố.”Ti Nguy Lâu nhướng mày kinh ngạc."Không nghĩ tới đúng không?”Ti Du trở mình, nhìn trần nhà nói: "Tôi và anh cả kém nhau mười tuổi, khi còn bé bình thường bố mẹ không ở nhà nên chúng tôi nương tựa lẫn nhau.”"Sau đó khi tôi học trung học, anh ấy xuất ngoại, khi đó tôi còn buồn một thời gian.
Nhưng ngẫm lại thì đấy là tương lai của anh ấy, tôi chỉ là một em trai sao có thể can thiệp vào?”"Thực ra bên kia còn có ông bà nội, còn có các bác qua lại, có điều ngày nghỉ hàng năm anh ấy đều trở về.
Lần nghỉ hè này là ngoài ý muốn, chi dâu mang thai anh ấy mới không về.”Ti Nguy Lâu lẳng lặng nghe cậu nói, mấy thứ này lúc trước anh đều không có quá để ý."Lúc nhỏ tôi còn thực sự nghĩ anh ấy là con ruột của mẹ.Chắc là vì tính tình hai người đều dịu dàng nên không có sự xa cách giữa mẹ kế con chồng.
Nghe dì Vu nói, lúc ba tuổi anh cả đã được mẹ đưa đi.”"Anh ấy cũng không thân thiết với bố, thân thiết với mẹ hơn.”Ti Du bật cười: "Có điều tính khí của chủ tịch Tư Đại kia, ngoài trừ mẹ tôi thì chắc cũng không còn ai cam tâm tình nguyện để ý tới ông ấy.”Ti Nguy Lâu cũng cười.Ti Du liếc mắt nhìn anh, cười nói: "Tôi thấy tuy rằng cậu trông giống bà Triệu hơn nhưng tính tình càng ngày càng giống bố.”“Vậy sao?” Ti Nguy Lâu nhướng mày: “Tôi bất cận nhân tình như vậy sao?”Ti Du cười, nói: “Tôi và Hoàn Tử than thở, cậu có nhớ sao!”Ti Nguy Lâu cũng cười: “Lời của cậu nói, tôi đều nhớ.”Nói xong tầm mắt của anh rơi trên mặt Ti Du, rất chăm chú.Ti Du: “...”Tới rồi, cảm giác quái dị kia lại tới nữa rồi!Cậu né tránh ánh mắt, trở mình dùng ót mình đối mặt với Ti Nguy Lâu, nói: “Ngủ, ngủ.”Cậu tự mình an ủi mình nhắm mắt lại nhưng cảm nhận được ánh mắt ở đằng sau như thật.Ti Du yên lặng lấy chăn đắp lại, đắp lên thắt lưng với mông.Tỉnh lại, trời bên ngoài đã hơi tối.Ti Du duỗi lưng một cái, mở mắt ra nhìn sang bên cạnh của mình lại phát hiện Ti Nguy Lâu vẫn giữ tư thế trước khi cậu ngủ, giống như ngồi đấy không nhúc nhích gì.“Cậu không ngủ à?”Ti Du vừa mới tỉnh ngủ giọng nói của cậu mềm mại lười biếng, nghe giống như đang làm nũng.Ti Nguy Lâu nghiêng đầu nhìn cậu, nói khẽ: “Không ngủ được.”“Vậy thì cậu thật tràn đầy năng lượng.” Ti Du giơ ngón tay cái với anh sau đó đứng lên.Tóc cậu ngủ dậy cũng rối lên, vái nhúm tóc cũng dựng ngược lên.Ti Du ngáp một cái, đưa tay dụi mắt.Bỗng nhiên trên đầu cậu hơi nặng xuống, cảm giác có một cánh tay đang xoa trên đầu cậu.Giọng nói Ti Nguy Lâu trầm thấp vang lên ngay cạnh cậu, chứa ý cười: “Đi ngủ tóc cũng rối rồi.”“Vậy sao?” Ti Du đưa tay sờ sờ tóc mình.Chờ tay cậu chạm đến Ti Nguy Lâu mới thu tay mình về.Ti Du xuống giường, vừa đi đến phòng tắm vừa nghi ngờ nói: “Không phải chứ, tư thế ngủ của tôi rất tốt.”Dấp chút nước, Ti Du lấy máy sấy sấy lại mới ép được tóc xuống.Ti Nguy Lâu đứng ngay sau cậu, anh dựa vào cửa phòng tắm.Tầm mắt anh rơi vào chiếc gáy có hơi đỏ lên của Ti Du, vân vê ngón tay, cảm xúc ấm áp nhẵn nhụi này giống như vẫn còn lưu lại trên đầu ngón tay.Chậc.Hình như dùng quá sức rồi.—— Sau khi hai người ra khỏi phòng chiếu phim thì đi phố cổ.Bên trong phố cổ đều là hàng ăn vặt, Ti Du thấy cái gì cũng muốn nhưng Ti Nguy Lâu chỉ cho cậu mua những thứ gì nhìn sạch sẽ, đồ quá cay hay quá ngọt cậu chỉ ăn qua còn tất cả đều vào bụng Ti Nguy Lâu.Nơi này là danh lam thắng cảnh duy nhất của thành phố nên rất đông người.Toàn bộ thường thành nghiêm chỉnh đầy người, bọn họ không đi lên được.
Dù sao thì chỗ này ở trong thành cũng giống nhau không có gì phải trèo lên.“Phía trước thật nhộn nhịp.” Vóc người Ti Du không nhỏ cho dù phía trước có người chặn lại vẫn mơ hồ nhìn được thứ mọi