Lúc Ti Du và Tạ Hoàn đến thành phố này là buổi sáng, chênh lệch múi giờ cũng không thành vấn đề đối với hai người, dứt khoát chuẩn bị ăn cơm trước, sau đó đi ngâm suối nước nóng rồi ngủ một giấc để buổi chiều đi trượt tuyết, dù sao khách sạn của họ cũng ở ngay bên cạnh sân trượt tuyết.Hai người họ đặt phòng có suối nước nóng riêng, cho nên rất thuận tiện.Tạ Hoàn cởi trần ngồi vào trong hồ, thỏa mãn thở dài: "Quá đã!”Ti Du cũng ngồi xuống.Ngâm cả người trong hồ suối nước nóng trong trời đông tuyết phủ, không cần nói cũng biết là rất thoải mái.Hai người mỗi người chiếm một bên hồ, chân người này còn dài hơn chân người kia.Ti Du ném cho Tạ Hoàn bình nước đá, sau đó đưa mắt nhìn sang.Nơi mà mắt nhìn thấy có một ngọn núi tuyết sừng sững đứng lặng, nhìn thì thấy gần nhưng trên thực tế lại cách xa vạn dặm.Có điều không khí chỗ này rất tốt, rất mát lạnh, Ti Du hít vào một hơi thật sâu, mệt mỏi cả người đều tan biến.Wechat kêu một tiếng, Ti Du giơ tay lấy điện thoại, sau khi nhìn thấy tên người gửi tin nhắn thì ngạc nhiên nhíu mày.Ti Nguy Lâu: "Vừa rồi có chuyển phát nhanh trong nội thành tới nhà, là hai đôi giày.”Phía sau là một tấm ảnh, là ảnh chụp hai hộp giày.Ti Du nở nụ cười, trả lời: "Là tôi mua, cậu đặt giúp tôi vào trong tủ giày là được rồi.”Ti Nguy Lâu : "Sao lại mua hai đôi giống nhau?”Ti Du dừng lại, bỗng chốc do dự có nên nói cho anh là mua cho Lộc Minh hay không.Khoảng một hai giây, bên kia lại trả lời, nói: "Mua cho Tạ Hoàn?”Ti Du suy nghĩ một lát, vẫn ăn ngay nói thật : "Cho Tạ Hoàn và Lộc Minh.”Sau khi gửi qua, cậu nhìn chằm chằm khung trò chuyện.Trơ mắt nhìn phía trên hiện lên "Đang nhập" mấy lần, ngay lúc cậu nghĩ đối phương sẽ không trả lời, tin nhắn vẫn tới.Ti Nguy Lâu: "Ồ, tôi còn nghĩ là của hai chúng mình.”Ti Du nằm sấp trên mép hồ, vô thức cắn móng tay, không biết vì sao hơi muốn cười.Cậu đang nhập vào khung trò chuyện: "Kiểu đôi này nhìn không phải quá đẹp, lần sau có cái nào đẹp sẽ mua cho cậu.”Suy nghĩ một chút, cậu xóa mất hai chữ "Cho cậu", sau đó cậu cũng xóa mất "Phải", "Quá", xóa rồi sửa, cuối cùng gửi đi là: "Không thích đôi này, lần sau mua cái khác.”Ti Nguy Lâu: "Ừ.
Cơm nước xong rồi à? Đang làm gì?”Ti Du mím môi dưới, sau đó cợt nhả túm áo choàng tắm từ bên cạnh qua khoác lên.
Cậu mở cameras di động ra, điều chỉnh góc độ một chút, chụp bản thân cùng với hồ suối nước nóng và núi tuyết sừng sững đằng sau.Chụp vài tấm, sau đó chọn cái vừa lòng nhất, gửi qua cho Ti Nguy Lâu.Qua khoảng ba phút, Ti Nguy Lâu mới trả lời tin nhắn của cậu: "Ừ, chơi vui vẻ, tôi đi ngủ trước.”Anh ở bên kia đang là đêm khuya, cũng quả thật tới giờ đi ngủ rồi.Ti Du cười trả lời: "Được.”Ti Nguy Lâu nằm ở trên giường, mở tấm ảnh Ti Du vừa mới gửi tới.Thiếu niên trong ảnh chụp tóc hơi ẩm ướt, tóc vuốt ra phía sau, lộ ra khuôn mặt đẹp đẽ không tì vết của cậu.Ti Nguy Lâu vẫn luôn biết Ti Du rất trắng.Nhưng Ti Du trong tấm ảnh này, mặc áo choàng tắm tơ lụa màu đen, cổ áo rộng rãi lỏng lẻo, lộ rõ xương quai xanh và ngực trắng nõn.Làn da lộ ra giống như tơ lụa màu trắng thượng hạng, được áo choàng tắm màu đen tôn lên, đẹp đến khó tin.Quanh người cậu có sương mù dày, hai má hơi phiếm hồng, cánh môi hồng hào căng mọng.Ngay cả vành tai và cổ cũng hơi hồng.Con ngươi của Ti Nguy Lâu tối lại, anh nhắm mắt lại, úp điện thoại di động ở trên ngực, biên độ ngực phập phồng dữ dội đủ để biểu hiện cảm xúc kích động giờ bây giờ của anh.Rất lâu sau, anh mới cúi đầu, giọng hơi khàn, nhẹ giọng kêu: "Ti Du.
.
.”—— "Anh Du? Anh Du!" Tạ Hoàn dùng tay hất nước về phía Ti Du.Ti Du bị hoảng sợ, theo bản năng giơ điện thoại lên.Cậu quay đầu nhìn Tạ Hoàn, tức giận nói: “Làm gì vậy, có bệnh à?”Tạ Hoàn không nói chuyện, mà một tay nắm cằm, híp mắt quan sát Ti Du.Ti Du: ".
.
.
Đừng ép tớ đánh cậu.”"Không thích hợp.”Tạ Hoàn lắc đầu, nhìn kỹ nói: "Cậu tán gẫu Wechat với ai vậy? Dáng vẻ xuân tâm nhộn nhạo như vậy!”Ti Du tức giận nói: "Nói hưu nói vượn gì đó! Bố cậu yêu ai tán gẫu với ai, đến lượt cậu quản sao!”"Hì, cậu thẹn quá hóa giận." Tạ Hoàn dang rộng tay bơi về phía cậu.Ti Du theo bản năng đẩy điện thoại ra xa, cũng không biết bản thân có thái độ chột dạ.Tạ Hoàn nhào vào khoảng không, càng cảm thấy kỳ lạ, cậu ta cười hì hì đụng vai Ti Du, nói: "Sao vậy anh Du, lén có người yêu sau lưng tớ?”"Có em gái cậu chứ có!" Ti Du quay người khinh bỉ một cái.Tạ Hoàn nghi ngờ nói: "Vậy cậu tán gẫu với ai chứ? Tớ không nói bừa, cậu cũng không biết lúc nãy mình có dáng vẻ gì đâu.”"Dáng vẻ gì?" Ti Du liếc nhìn cậu ta một cái.Tạ Hoàn suy nghĩ, nói: "Là kiểu thiếu niên thiếu nữ mơ mộng chuyện tình yêu, lúc anh trai cậu vừa mới có người yêu có dáng vẻ gì thì vừa rồi cậu có dáng vẻ đó.”Mặt Ti Du đau khổ: "Sao tớ có thể cười phóng đãng như vậy?”"Hơn nữa tớ cũng không tán gẫu với người khác mà, là người đó.”"Ai hả?" Tạ Hoàn quay đầu nhìn cậu, sau đó trợn mắt há hốc mồm phát hiện lỗ tai Ti Du đỏ!Bản thân Ti Du không biết, còn như không kiên nhẫn nói: "Là Ti Nguy Lâu.”Tạ Hoàn: ".
.
.”Má ơi, vậy lại càng không thích hợp!Có điều cậu ta quan sát lỗ tai đỏ bừng của Ti Du, tạm thời không dám tiếp tục kích thích cậu.Không dễ dàng gì mới đi ra ngoài chơi, cũng đừng vô tình chọc tức anh Du khóc, Ti Du cũng không thể khóc vì cậu ta."Vậy hả, à đúng rồi!" Tạ Hoàn nói sang chuyện khác nói: "Lúc trước cậu để tớ hỏi mẹ tớ chuyện đó, tớ đã hỏi được.”Ti Du lập tức ngồi thẳng lại, nói: "Nói thế nào.”Tạ Hoàn nói: "Câu chuyện cậu nói cho tớ ấy, nửa thật nửa giả, có điều quả thật có liên quan đến dì.”Lòng Ti Du chùng xuống.Sau đó, cậu chợt nghe Tạ Hoàn nói: "Mười tám năm trước, quả thật là dì sinh ở phòng bệnh đó, đứa nhỏ đúng là Ti Nguy Lâu.”"Có điều cướp Ti Nguy Lâu đi không phải là antifan của dì, mà là một bệnh nhân tâm thần, tình huống của gã ta rất nghiêm trọng , lúc ấy gã ta đánh một vị bác sĩ chủ nhiệm hôn mê, sau đó mặc đồng phục của người ta đi tới phòng bệnh của dì, nói muốn kiểm tra phòng.”"Lúc ấy mẹ tớ và một người chăm bà đẻ ở cữ cùng giường, đúng lúc người chăm bà đẻ ở cữ vừa thay tã cho đứa nhỏ xong thì đi ra ngoài vứt rác, cho nên không ở trong phòng.”"Sau khi người kia đi vào, mẹ tớ và dì vẫn nghĩ gã ta là bác sĩ, nhưng ai biết, gã ta đến gần giường em bé, đùa với đứa nhỏ vài câu, sau đó nói muốn ôm một cái.”"Kết quả, gã ta vừa mới ôm đứa nhỏ lên thì điên rồi, cười lớn chạy ra khỏi phòng bệnh.”"Mẹ tớ bị hắn đụng vào trên tường, suýt chút nữa gãy eo, dì lại suy yếu, cho nên họ hoàn toàn không đuổi kịp.”"Sau đó toàn bộ bác sĩ y tá bảo vệ ở bệnh viện cũng đuổi theo, nhưng mà không biết người kia lấy dao gọt trái cây ở đâu, uy hiếp cảnh sát tìm xe cho gã ta, sau đó mang theo đứa nhỏ tới thành phố Lâm.”"Lúc đó gần như là phát lệnh truy nã ở hai tỉnh, nhưng hết cách, lúc đó thì công nghệ không có, cuối cùng cũng không thể đuổi theo.”"Cuối cùng chờ khi người kia bị phát hiện, là vớt được thi thể ở