Mấy người bọn họ đã mua được hai bình Whisky từ quầy rượu của khách sạn, lại xách thêm bốn thùng đá Sprite, mang theo đủ loại đồ ăn vặt rồi cùng nhau lên lầu.Phòng của bọn họ ở ba tầng khác nhau, phòng của ba người họ đều là phòng đơn, và giờ họ đang tụ tập trong phòng của Ti Du.Mọi người ngồi xung quanh bàn trà trong phòng khách, các trò chơi đã được khách sạn mang lên.Tạ Hoàn cầm lấy một bộ trông giống bài poker, trên hộp bài viết “UNO”.“Cái này mọi người đều biết chơi chứ?” Cậu ta hỏi.Bọn Ti Du đều biết nhưng Bùi Khuynh Thừa lại không, cậu ấy ngượng ngùng nói: “Tớ không biết.”Tạ Hoàn liền lấy bài ra, giới thiệu luật chơi cho cậu ấy.“Bộ bài này chia ra 4 màu, mỗi màu đều có 1 đến 9 số.”“Đơn giản mà nói, thì chỉ cần có lá bài cùng màu hoặc cùng số là có thể đánh ra.
Còn lá bài này, nhìn tên đoán nghĩa, nó viết số +2, có nghĩa là người ở lượt tiếp theo phải có con bài tương tự như này, nếu không có thì lấy thêm hai lá.”“Cuối cùng ai là người đánh hết bài trong tay sẽ chiến thắng.”“Còn có, nếu ai đánh mà chỉ còn một lá bài thì phải đánh ra ngay lập tức rồi nói UNO, mọi người phải để tay lên lá bài, người cuối cùng đặt tay lên lá bài sẽ bị phạt, đó là chọn sự thật hay thử thách.”“Quy tắc trừng phạt” cuối cùng này là Tạ Hoàn thêm vào, chủ yếu là để phục vụ cho kế hoạch của bọn họ đêm nay.“Đã rõ luật chơi chưa?”Mọi người tất cả đều gật đầu.Lộc Minh nói: “Sự thật đã hỏi rồi thì không được hỏi lần 2, được chứ?”Mọi người cũng không có dị nghị.Thẩm Ngộ Bắc nói: “Pha rượu trước đã, để chút nữa có cái mà uống.”“Ok.”Anh ta lấy rượu ra, dùng thùng đá mượn từ quán rượu của khách, đổ Whiskey và Sprite vào, thêm đá viên với quả dương mai, rồi lại bỏ hai lá bạc hà với chanh lát vào, vậy là xong.Ti Du nhìn, trông thấy có vẻ ngon, muốn uống thử một chút.Thẩm Ngộ Bắc ngước mắt nhìn cậu, nhếch môi: “Muốn uống không?”“Muốn.” Ti Du gật đầu.Thẩm Ngộ Bắc nói: “Cho cậu thử một ngụm nhỏ, đưa ly cho tôi.”Ti Du lập tức đưa ly của mình cho anh ta, trông mong mà nhìn.Nói một ngụm chính là một ngụm, Thẩm Ngộ Bắc chỉ rót cho cậu một chút, còn không qua nổi đáy ly.Ti Du: “......!Tôi cũng coi như là đã thành niên rồi chứ? Sắp đến sinh nhật rồi.”“Không phải còn chưa tới sao?” Lộc Minh đưa ly tới, để trước mặt cậu: “Trẻ vị thành niên thì chỉ uống một chút như này là được rồi.”Ti Du thở dài, giơ cái ly lên ngửi thử.Đầu tiên là mùi rượu gay mũi, sau đó lại ngửi thấy vị ngọt của Sprite, còn có cả hương chanh bạc hà tươi mát, rất thơm.Cậu giơ cái ly lên, quý trọng mà nhấp một chút, cảm giác cay đắng ngay lập tức từ đầu lưỡi truyền đến cổ họng, làm đôi mắt cậu đỏ lên.Mọi người đều nhìn cậu, thấy thế đều cười to.Tạ Hoàn nói: “Anh Du, cậu vẫn là đừng uống.”Tớ sợ cậu khóc nhè mất.Nhưng câu này, cậu ta không dám nói.Ti Du buông cái ly xuống, ngượng ngùng nói: “Để tôi uống Sprite đi.”Mọi người đều bật cười, cảm thấy Ti Du khác với bình thường như vậy rất đáng yêu.Bùi Khuynh Thừa cười khẽ.Thật ra cậu ấy cũng rất ít lần rượu, chỉ khi cậu của cậu ấy mỗi năm từ bộ đội nghỉ phép trở về mới được uống một chút.Nhưng không sao, cậu ấy đã uống từ nhỏ.
Năm trước, lúc ăn tết cậu ấy và cậu của mình mỗi người đều uống hết nửa lít rượu trắng mà cậu ấy vẫn còn lý trí.Cho nên nói đến tửu lượng, cậu ấy không sợ.Hơn nữa trò chơi này, cậu ấy còn chưa chắc sẽ thua.Lộc Minh và Thẩm Ngộ Bắc thì càng không cần phải nói, bọn họ quen rồi, mỗi lần đội bóng hoặc những anh em bạn bè của Thẩm Ngộ Bắc đi ra ngoài ăn cơm, không có một bàn bia sẽ không có ai ngồi xuống.Bởi vậy, chỉ một “thùng coca” như vậy, bọn họ sẽ không có ai uống say, trừ khi là trong đó có một người tự mình uống hết thùng.Tửu lượng của Tạ Hoàn thì chỉ ở mức trung bình thôi, nhưng được cái là cậu ta chơi trò chơi rất giỏi, trò cậu ta chọn là trò mà cậu ta chơi giỏi nhất, nên cậu ta không nhất định sẽ thua.Đương nhiên, cho dù có thua, cậu ta cũng ở trong phòng, hơn nữa còn có Ti Du ở đây, cậu ta không có gì phải lo lắng.Cậu ta chỉ cần trước khi uống say, thăm dò hết tất cả bí mật của đám người này là được.“Đến đi.”Trò chơi chính thức bắt đầu.Hai vòng đầu đều bình tĩnh mà vượt qua, Thẩm Ngộ Bắc dùng thẻ +2, làm Bùi Khuynh Thừa phải bốc thêm hai lá, còn lại cũng chưa có gì biến hóa.Bỗng nhiên, Lộc Minh đập bàn nói: “UNO”Ti Du ngồi ở bên cạnh cậu ta, nháy mắt liền đặt tay lên mu bàn tay của cậu ta, Thẩm Ngộ Bắc cũng đè tay lên, sau đó tới Tạ Hoàn, cuối cùng là Bùi Khuynh Thừa ngồi đối diện với Lộc Minh.Đầu óc Lộc Minh trống rỗng, chỉ có cảm xúc lạnh lạnh ở mu bàn tay là rõ ràng, trái tim cậu ta đập rộn lên.Thẩm Ngộ Bắc cũng không khá hơn là bao, lòng bàn tay anh ta đè lên tay Ti Du, xúc cảm tinh tế bóng loáng mang theo chút hơi lạnh, đây là độ ấm trên tay của Ti Du.Ngón tay anh ta run rẩy, thiếu chút nữa mặc kệ tất cả mà nắm lấy tay Ti Du, cũng may tay Tạ Hoàn đang đè lên tay anh ta rời khỏi kịp, giống như đang nhắc nhở anh ta vậy.Thẩm Ngộ Bắc lúc này mới rút tay về, nhưng cái cảm giác kia vẫn như cũ nhộn nhạo không ngừng mà truyền từ lòng bàn tay truyền đến ngực, mang theo tê dại dị thường.Ti Du cũng thu tay về, trên mu bàn tay của Lộc Minh không còn gì cả, trong lòng mất mát như mất đi một thứ gì đó.“Hỏi đi hỏi đi.” Tạ Hoàn xem náo nhiệt không để ý đến chuyện vừa xảy ra.Bùi Khuynh Thừa gật đầu: “Tôi chọn sự thật.”Lộc Minh một tay nắm lại bàn tay vừa được Ti Du chạm vào, như là níu kéo lại độ ấm kia.Tầm mắt cậu ta đảo quanh một