Lego cao không khó, Ti Du đã tự mình chơi từ khi còn rất nhỏ.
Đây là lần đầu tiên Ti Nguy Lâu chơi cái này, nhưng anh rất thông minh, chẳng mấy chốc đã đuổi kịp Ti Du.
“Anh nhanh quá.
” Ti Du kinh ngạc.
Ti Nguy Lâu bật cười, nói: “Vậy thì tốt hơn là anh nên lắp chậm lại.
”“Hả?” Ti Du nhìn anh, hoài nghi hỏi: “Tại sao?”Ti Nguy Lâu chỉ nhìn cậu rồi cười, không nói tiếng nào.
Tuy nhiên, nhìn thấy ý trêu chọc trong mắt anh, Ti Du dần dần hiểu ra.
Cậu trừng mắt liếc anh, nói: “Anh có thể nói thẳng mặt em, đừng nói về chủ đề đấy với em!”“Nói cái gì?” Ti Nguy Lâu ngạc nhiên nói: “Anh chỉ nói là không thể nhanh hơn em được thôi, em đang nghĩ cái gì thế?”Ti Du: “…”Anh cười lên một cái, không thèm để ý tới cậu nữa.
Âm nhạc trên dàn thanh âm chuyển bài nhiều lần, Ti Du đau lưng, không thèm ngồi mà nằm xuống đất luôn.
Cậu nằm ngửa trên mặt đất, một chân duỗi thẳng, chân còn lại gác lên trên, trông có vẻ rất uể oải.
Ti Nguy Lâu đứng dậy, đi đến bên kia của căn phòng, một lát sau quay trở lại.
Anh đưa cho Ti Du cái gối của mình, rồi ngồi xuống vị trí cũ.
Ti Du cũng không khách sáo, cầm lấy gối, kê ra đằng sau đầu.
“Đã biết ngày thi đấu chưa?” Ti Nguy Lâu hỏi cậu.
Ti Du gật đầu: “Chủ nhật ngày ba tháng mười một.
”“Ở đây?”“Không.
” Ti Du lắc đầu: “Ở Bắc Kinh.
”Vừa nói, cậu vừa nhớ đến ông bà ngoại ở Ti gia, bọn họ là người thân của cậu.
Lần này đi Bắc Kinh, cậu chỉ có thể ghé qua thăm ông bà một lúc.
Tuy nhiên bọn họ đã nghỉ hưu từ lâu, hầu hết thời gian hai người ở trong các trang trại nông thôn, không biết lần này họ có ở Bắc Kinh hay không.
“Tách” một tiếng, Ti Du bị ánh sáng làm cho loé mắt.
Cậu nghiêng đầu sang nhìn, chỉ thấy Ti Nguy Lâu đang cầm trên tay một chiếc máy ảnh lấy liền, vừa mới đặt xuống.
Ti Du cười nói: Tại sao anh lại chụp lén em? Ngôi sao lớn không phải cứ muốn chụp là chụp được đâu?”Ti Nguy Lâu nhìn cậu, cầm tấm ảnh vừa lấy ra từ máy ảnh, cười nói: “Ngôi sao lớn rất đẹp, còn không để cho anh chụp sao?”Ti Du cười, duỗi tay nói: “Cho em xem.
”Ti Nguy Lâu phẩy phẩy ảnh chụp, rồi đưa cho cậu.
Ti Du cầm phẩy thêm vài cái, hình ảnh mới lộ ra.
Người trong ảnh đang lười biếng nằm trên thảm, tay cầm một mô hình lego đã lắp được một nửa, bên cạnh có một chiếc bàn cà phê đơn giản, và một đống đồ chơi lego.
“Chụp đẹp đấy.
” Ti Du quay đầu nhìn về phía Ti Nguy Lâu, nói: “Cho em mượn máy ảnh một lúc.
”Ti Nguy Lâu nói: “Ảnh chụp đổi một cái máy ảnh lấy ngay, đổi hay không?”“Đổi cái này sao?” Ti Du giơ bức ảnh chụp trong tay lên, hơi nhướng mày.
Ti Nguy Lâu gật đầu.
Ti Du nói: “Vậy anh không phải được lợi rồi hay sao?”Ti Nguy Lâu cười khẽ ra tiếng, nói: “Đúng, anh không bao giờ giao dịch thua lỗ.
”“Để em suy nghĩ đã.
” Ti Du nhìn vào bức ảnh trên tay, lắc lư đôi chân của mình.
Ti Nguy Lâu bắt chéo chân, nghịch chiếc máy ảnh trên tay rồi nhìn xuống cậu, nét mặt tập trung nhưng rất dịu dàng.
Ti Du suy nghĩ chưa đến nửa phút, liền ngồi dậy, đưa bức ảnh cho anh.
“Đổi, thành giao.
”Ti Nguy Lâu nhận lấy ảnh chụp, nhân tiện đưa máy ảnh cho Ti Du.
Anh nhìn người trong ảnh, đôi mắt tràn ngập ý cười.
Ti Du quan sát xung quanh máy ảnh, ánh mắt bỗng nhiên dừng lại.
Cậu nhìn chằm chằm vào những con chữ dưới đáy máy ảnh, không nói gì một lúc.
[TO: SY]Đây có phải ý định của anh không? Máy ảnh không phải là tặng cậu đâu?Ti Nguy Lâu đứng lên, chuẩn bị đặt bức ảnh lên bàn học của mình.
Nhận thấy Ti Du đang xem gì đó, anh mỉm cười nói: “Thấy rồi sao? Cái này vốn dĩ là tặng em.
”Ti Du: “…”Mẹ ơi, thủ đoạn tặng đồ của Ti Nguy Lâu, thâm độc quá.
Cậu nhìn theo bóng lưng của Ti Nguy Lâu, đứng dậy theo sau anh, đi đến bên cạnh.
“Anh mua cái này lúc nào thế?”Ti Nguy Lâu liếc nhìn cậu, cười nói: “Anh mua nó tuần trước.
”“Tuần trước?” Ti Du hoài nghi.
Ti Nguy Lâu nhìn cậu, khẽ khịt mũi, nói: “Anh đã tự đi mua nó, mỗi khi mà em đi cùng một người khác về vào buổi tối.
”Ti Du: “…Được rồi.
”“Được rồi?” Ti Nguy Lâu giơ tay xoa đầu, cắn răng nói: “Chỗ nào được?”Ti Du hất tay anh ra, không nói gì, nhưng khoé môi bất giác nhếch lên.
Ti Nguy Lâu lấy khung ảnh nhỏ đã chuẩn bị từ lâu, lồng ảnh vào, đặt lên bàn.
“Sao anh lại để nó ở đây!’ Ti Du sợ hãi.
Ti Nguy Lâu: “Nếu không thì để đâu?”“Không phải, anh đặt ở đây không sợ bố mẹ nhìn thấy sao?” Ti Du sững sờ hỏi.
Tuy rằng cậu và Ti Nguy Lâu không phải họ hàng, nhưng dù sao anh cũng thẳng nhiều năm như vậy rồi, nếu đám người Triệu Diêu nhìn thấy tấm hình của cậu trên bàn Ti Nguy Lâu, bọn họ có mà bị doạ chết!Ti Nguy Lâu im lặng một lúc, nói: “Em nói đúng.
”Sau đó, anh cầm lấy bức ảnh, xoay người bước đến bên giường, rồi đặt khung ảnh lên tủ đầu giường.
Ti Du: “!”“Thà anh để trên bàn học còn hơn!”Ti Nguy Lâu quay đầu nhìn cậu, cười nói: Anh cảm thấy để ở đây rất đẹp, em không nói anh còn không nghĩ ra.
”“Em nói cái gì? Ý em là thế sao?” Ti Du vội la lên: “Anh không thể để ở tủ đầu giường được, anh có bị làm sao không vậy.
”Ti Nguy Lâu bước đến gần cậu, trấn an: “Không sao đâu, trừ em ra không ai vào phòng anh cả.
”Ti Du không nói được gì một lúc.
Dường như việc này cũng không xấu lắm.
Chỉ là, để ảnh chụp cậu trên tủ đầu giường thật là kỳ cục.
“Anh vẫn nên để ảnh trên bàn đi, nếu không em sẽ không đổi đâu, trả ảnh chụp cho em.
”Ti Du đưa ra, mở rộng lòng bàn tay.
Ti Nguy Lâu nhìn xuống bàn tay cậu, nghĩ nếu anh nắm lấy, chuyện gì sẽ xảy ra?Ti Du sẽ tức giận chứ?Chắc là không đâu?Ti Du như là cảm nhận được điều gì đó, nhanh chóng thu tay lại, nói: “Anh không được để ở tủ đầu giường.
”Ti Nguy Lâu nhìn cậu, nở nụ cười: “Vậy em đặt đi.
”Nói xong, anh quay người đi ra tủ quần áo, mở ngăn tủ tìm một chiếc áo khoác để mặc.
Ti Du đi qua cầm lấy ảnh, đặt lên bàn.
Chỉ là thấy bức ảnh này tương phản rõ rệt với một bàn đầy sách vở.
Giống như ném một viên sỏi nhỏ xuống mặt hồ không gợn sóng, một vũng nước bỗng nhiên gợn sóng.
Bàn học của Ti Nguy Lâu có màu xám nhạt, bên trên là giá sách, giống như bàn học của Ti Du.
Chỉ là giá sách của Ti Nguy Lâu là sách tham khảo và tiểu thuyết nổi tiếng, còn giá sách của Ti Du toàn là thần ma yêu quỷ tu tiên tiểu thuyết, hoàn toàn là hai thái cực khác nhau.
Mặt bạn là những cuốn sách mà Ti Nguy Lâu đã đọc trước đây, còn có rất nhiều sách tham khảo, tất cả đều trông mới tinh, nhưng bên cạnh những cuốn sách đó là một xấp giấy nháp rất dày, bên trên đều là những phép tính.
Ti Du tò mò hỏi: “Sao anh không vứt những bản nháp này đi?”Ti Nguy Lâu vừa mặc quần áo vừa nói: “Đó là số nháp anh dùng hai ngày trước, chưa kịp vứt đi.
”“Hai ngày trước?!” Ti Du sửng sốt, quay đầu nhìn anh: “Chỉ trong hai ngày mà anh đã viết nhiều như vậy!”Nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của cậu, Ti Nguy Lâu bật cười, nói: “Hai ngày anh nói là tính từ chung chung, không phải định lượng cụ thể.
”Ti Du nói: “Cái gì, em nghe không hiểu.
”Cậu nhìn thấy chiếc áo khoác bóng chày trên người Ti Nguy Lâu, hỏi: “Anh mặc áo để làm gì?”Ti Nguy Lâu nói: “Đi ra ngoài chơi, em đi mặc quần áo đi.
”Ti Du ngạc nhiên: “Anh đi cùng em ra ngoài? Để làm gì?”“Có ban nhạc chơi ở sân vận động hôm nay.
”Ti Nguy Lâu lấy ra trong túi hai tấm vé và hỏi: “Em đi không?”Ti Du ngạc nhiên thích thú: “Anh lấy khi nào vậy! Chờ em, em đến ngay!”Vừa nói, cậu vừa chạy về