Sáng sớm ngày hôm sau, một nhóm người tập trung tại sân bay.
Cố Triều đội một chiếc nón có hình một lá cờ nhỏ màu đỏ ở trên chóp nón, nhìn rất nổi bật.
Ti Du và Ti Nguy Lâu vừa mới đến đã nhìn thấy anh rồi.
Khi họ đi đến bên cạnh Cố Triều, rất nhiều bạn cùng lớp cũng đã đến nơi, nhiều người ở sân bay đều đang nhìn theo họ.
Không còn cách nào khác, vốn dĩ bản thân Cố Triều đã hơn người khác rất nhiều rồi, đã vậy còn dễ làm người khác chú ý như vậy nữa.
Hơn nữa, học sinh trong lớp của họ cũng có rất nhiều người cao ráo, khi đi đến trạm dừng, liền có một cảm giác áp bức mạnh mẽ.
Cũng may là Ti Du có đeo khẩu trang, nhưng họ ăn mặc khá là nổi bật nên dù có che mặt đi chăng nữa thì vẫn có người nhìn chằm chằm.
Mọi người qua kiểm tra an ninh, chưa đến giờ soát vé nên tất cả đều đứng chờ.
Ti Du đứng ở rìa ngoài cùng của đoàn người, Ti Nguy Lâu thì đứng bên cạnh cậu.
Cả hai đều mặc áo phao màu đen, áo của Ti Nguy Lâu thì dài còn của Ti Du thì ngắn, đơn giản chỉ là hai người họ đứng bên nhau, nhưng nhìn họ rất hoà hợp.
Lộc Minh cau mày, cũng bước đến đứng bên cạnh Ti Du.
"Cậu mang đủ đồ cần thiết chưa?”Cậu ta hỏi Ti Du: “Cậu có đem nón với bao tay chưa? Chỗ đó lạnh lắm.
”“Tôi có đem theo rồi.
” Ti Du lại nghĩ đến nửa chiếc va li da lông xù kia.
Lộc Minh gật đầu: "Nếu như muốn xem cực quang, có lẽ chúng ta sẽ phải lên đỉnh núi và ngủ trong lều vải.
”“Vậy thì lạnh chết mất.
” Ti Du kinh ngạc nói: “Tốt hơn là tôi nên chọn ở trong khách sạn tắm suối nước nóng thì hơn.
”Lộc Minh nở nụ cười: "Xem ở trên đỉnh núi thì sẽ nhìn rõ hơn.
Nhưng cậu không đi tới đó cũng có thể nhìn thấy.
”“Ừ.
” Ti Du gật đầu.
Lộc Minh lại liếc nhìn Ti Nguy Lâu, thấy anh rất bình tĩnh, chỉ cúi đầu bấm điện thoại, chứ không ngắt lời.
Bùi Khuynh Thừa đến muộn một chút, khi cậu ấy bước tới, nhìn thấy ba người họ đang đứng cùng nhau.
Rất dễ làm người khác chú ý, trong toàn bộ sảnh chờ, bọn họ là những người nổi bật nhất.
Bùi Khuynh Thừa cắn môi dưới, đi tới đứng bên cạnh Lộc Minh, chỉ có điều không phải là đứng song song, mà là ở một chỗ hơi hướng về phía trước, chỗ có thể nhìn trực tiếp Ti Du.
“Cậu đến rồi.
” Ti Du cười với cậu.
Khuôn mặt của cậu được che bởi một chiếc khẩu trang, càng khiến đôi mắt của cậu trở nên nổi bật hơn, rực rỡ như vậy, khi cậu cười, trông rất đẹp.
Căn bệnh trầm cảm của Bùi Khuynh Thành trong những ngày qua dường như được chữa khỏi trong tích tắc.
Cậu ấy cười và nói: "Hệ thống cung cấp nhiệt trong ga ra của nhà chúng tôi bị hỏng, xe của bố tôi không chạy được, nên tôi bắt xe đến đây.
”“Chẳng trách.
” Ti Du nói, “Sớm biết như vậy thì chúng ta đã cùng nhau đến đây rồi.
”Bùi Khuynh Thừa gật đầu: "Tôi không dám gửi tin nhắn cho cậu.
”Ti Du dừng lại.
Cậu gần như đã quên, cậu luôn luôn lạnh lùng với mọi người.
Chỉ là, điều mà cậu nghĩ trước đó, có lẽ là trong khoảng thời gian này, mọi người có thể bình thường trở lại.
Nhưng bây giờ nhìn lại, dường như những người này hoàn toàn không bình thường chút nào.
Thực ra có một khoảng thời gian, Ti Du cho rằng những người này bị ảnh hưởng bởi bầu không khí xung quanh mình.
Cậu đều cảm thấy bọn họ có lẽ không phải là không thích cậu, chẳng qua là nhìn thấy người khác đối xử tốt với cậu, cho nên cũng theo bản năng mà đối xử tốt với cậu.
Sau đó, họ bắt đầu so sánh với nhau, dần dần tất cả đều nghĩ rằng họ thích Ti Du.
Nhưng bây giờ nhìn lại, có vẻ như Ti Du đã nghĩ quá nhiều rồi.
Cậu cụp mắt xuống, nhìn xuống mũi giày của mình.
Cậu hy vọng rằng mọi người thực sự chỉ là phát cuồng trong một thời gian, chứ căn bản không phải là thực sự thích cậu.
Bùi Khuynh Thừa cũng im lặng, cậu ấy cảm thấy có lẽ mình đã nói sai rồi.
Lộc Minh liếc nhìn Bùi Khuynh Thừa rồi cũng im lặng.
Những lời mà Bùi Khuynh Thừa nói, không phải là không để trong lòng.
Cậu ta cũng không dám chủ động đến tìm Ti Du, nhất là khi thấy cậu đều lạnh nhạt với tất cả mọi người.
Họ đều biết rằng, Ti Du đã bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc về tình cảm của mình.
Nói không chừng có thể trong một vài ngày nữa, hoặc ngay trong hôm nay, Ti Du sẽ nói với họ rằng cậu đã thử rồi, nhưng cậu vẫn là không thích con trai.
Cũng có thể là, cậu sẽ nói, cậu đã yêu một người trong số họ, và những người khác, sẽ không bao giờ còn cơ hội nữa.
Lộc Minh thở ra, nghiêng đầu nhìn về phía Ti Du.
Bất luận như thế nào đi nữa, cậu ta vẫn sẽ thích cậu.
“Xin chào.
” Một giọng nam sôi nổi vang lên sau lưng, Lộc Minh theo bản năng quay đầu lại nhìn.
Một người con trai trông hơi “nhỏ nhắn” đứng sau họ, trông cậu bé khoảng chừng mười sáu, mười bảy tuổi, cũng trạc tuổi họ, nhưng vì không quá cao nên cậu bé có vẻ thấp bé hơn so với mọi người.
Nhưng nổi bật nhất là khuôn mặt của cậu bé.
Cậu bé có gương mặt vô cùng sáng sủa, nhưng ánh mắt của cậu bé lại nhìn về phía Ti Du.
Một số người trong số họ nhìn cậu bé đó, nhưng cậu bé vẫn luôn nhìn Ti Du.
Ti Du nhướng mày: "Xin chào, có chuyện gì sao?”Cậu bé cười đến trợn to hai mắt, lộ ra hai cái răng hổ nhỏ xinh xắn nói: "Cậu là Ti Du đúng không?”Ti Du gật đầu.
Cậu bé đỏ mặt ngay lập tức nhưng vẫn ngước nhìn Ti Du và nói: "Ti Du, em rất thích anh, có thể add bạn trên WeChat được không?”Tất cả mọi người: "! ”Không thể! Cuộc cạnh tranh này đã cháy đủ thê thảm rồi!Các bạn học xung quanh đều chú ý và ngạc nhiên nhìn về hướng của họ.
Tạ Hoàn và Bạch Thanh Thiển đứng cùng nhau, cách họ cũng không xa, vì vậy nghe được những lời mà cậu bé nói không sót một chữ nào.
Hai người nhìn nhau rồi lại nhìn Ti Du, trong mắt có vài phần đồng cảm.
Ti Nguy Lâu cất điện thoại và nhìn cậu thiếu niên với vẻ mặt lạnh lùng.
Cậu bé nhận thấy ánh mắt lãnh đạm này, theo bản năng liếc nhìn Ti Nguy Lâu.
Vẻ mặt của anh nghi ngờ nhìn một lúc, rồi đột nhiên nói với Ti Du, "Tiểu Du, em có ở với bạn cùng phòng không?”Ti Du vô cùng sửng sốt, vừa định phản bác lại thì nghe cậu thiếu niên nói tiếp: "Anh là 1 hay 0? Em tưởng anh là 1, nhưng bạn cùng phòng của anh có vẻ là “công” hơn".
Không! Không!” Ti Du đỏ mặt, nếu không phải cậu đeo khẩu trang, cậu nhất định sẽ rất xấu hổ.
Bọn trẻ bây giờ đều hào phóng như vậy, có nên nói trẻ con luôn nói sự thật hay không chứ!Cậu bé chớp chớp mắt, sau đó nghiêng đầu nhìn Ti Du, cười đáng yêu nói: "Vậy em sẽ không nói nữa, nhưng là em chúc anh hạnh phúc.
”Nói xong liền xoay người chuẩn bị rời đi, mới vừa đi được hai bước, liền quay đầu lại nói: "Tiểu Du, em còn tưởng rằng anh là top! Top xinh đẹp!”Câu này nói không hề nhỏ, rất nhiều người đều nghe thấy.
Ti Du nhìn xuống đất để tìm xem có cái lỗ nào để chui xuống không.
Ti Nguy Lâu cười nhẹ và liếc nhìn Ti Du.
Ti Du cúi đầu.
Lộc Minh nhất thời không nghĩ ra được cậu bé nói cái gì, chỉ nghe được câu cuối cùng của cậu bé là