Sau khi khóc òa một trận thoải mái, cả người Ti Du nhẹ nhõm hẳn, chỉ là mắt hơi cay và sưng một chút.
Tạ Hoàn tìm cho cậu hai túi đá để chườm lên mắt.
Họ thay một bộ quần áo thoải mái, đợi sau khi mắt Ti Du thoải mái hơn, thì đi đến nhà hàng trên sân thượng, mọi người đều có mặt ở đó hết rồi.
Không ít người nhìn ra Ti Du vừa khóc xong, nhưng mọi người cũng đã nhìn thấy kết quả khám bệnh của cậu đăng trên trang cá nhân, biết được cậu mắc bệnh không khống chế được tuyến lệ, nên cũng không hỏi gì nhiều.
Nhà hàng trên sân thượng rất lớn, có các khu vực khác nhau, vì để mọi người đều được ăn uống thoải mái, Cố Triều đã đưa họ đến khu vực tiệc đứng phía bên này.
“Hôm nay là đêm Giáng sinh, thầy mời.
” Cố Triều cười, nói: “Bên ngoài trời cũng đã tối rồi, ăn xong thì ra suối nước nóng phía sau, có thể đợi cực quang rồi.
”Mọi người hoan hô reo mừng.
Bàn ghế ở đây đều là dạng bốn người ngồi một bàn.
Sau khi Ti Du lấy một đĩa đồ ăn thì tìm chỗ ngồi.
Vừa rồi ở trong phòng cậu đã nói qua với Tạ Hoàn, cậu đã quyết định chính thức từ chối họ.
Chỉ là, cậu muốn đợi đến ngày mai, đợi khi qua dịp lễ này rồi mới nói, tránh để mọi người đến chơi cũng chơi không vui vẻ gì.
Ti Nguy Lâu lấy thức ăn xong, đi đến bên cạnh Ti Du, Ti Du liền ngồi nhích vào bên trong, để trống một bên sofa.
“Chỉ ăn bấy nhiêu đây thôi sao?” Ti Nguy Lâu hỏi cậu.
Ti Du chỉ lấy nửa đĩa cơn chiên và nửa đĩa rau.
“Không đói lắm.
” Ti Du cầm muỗng lên ăn.
Trong quán rượu có rất nhiều gương mặt người Châu Á, đa số đều ra ngoài du lịch như đám Ti Du họ thôi.
Nhà hàng này cũng có rất nhiều món Trung Hoa, chiều theo khẩu vị của tất cả mọi người.
Vừa ngồi xuống không lâu, Thẩm Ngộ Bắc cũng bước đến, đi cùng với anh ta còn có Bùi Khuynh Thừa.
Bốn người họ ngồi hết cả một chiếc bàn.
Lộc Minh lấy nhiều thức ăn, nên đã chậm một bước.
Nhưng cậu ta cũng không khách sáo gì, đặt thẳng dĩa thức ăn lên bàn họ đang ngồi, sau đó bảo nhà hàng người ta lấy thêm một chiếc ghế đến, ngồi xuống bên cạnh Ti Du.
Năm người một bàn, chật chội không ai có thể chen thêm vào.
Chuyện họ thích Ti Du sớm đã không còn là bí mật gì nữa.
Chỉ cần là người có mắt nhìn đều có thể nhìn ra.
Bởi vì vậy rất nhiều bạn học không biết cố tình hay vô ý đều nhìn về phía họ, còn những du khách khác, nhìn thấy một bàn toàn soái ca như vậy, cũng không kìm lòng được mà liếc sang.
Ti Du cúi đầu xuống, không quan tâm đến ai cả.
“Nào, uống ngụm canh đi.
” Lộc Minh đưa chén canh bên tay mình đến trước mặt Ti Du, còn giải thích thêm: “Tôi vẫn chưa đụng vào.
”Ti Du nhìn cậu ta một cái, đáp: “Cảm ơn.
”Đôi mắt cậu vẫn còn rất đỏ, vừa nhìn đã biết là vừa khóc xong.
Mọi người trên bàn ăn không ai biết tại sao cậu lại khóc, nhưng không kìm lòng được vẫn muốn quan tâm cậu.
Ti Nguy Lâu cắt miếng thịt bò trong đĩa mình thành từng miếng nhỏ, sau đó đặt vào đĩa của Ti Du, nói: “Ăn chút món này đi, đừng chỉ ăn rau như thế.
”Dường như cùng một lúc, Bùi Khuynh Thừa đang đeo găng tay vừa lột xong tôm, sau đó đặt vào một góc đĩa của Ti Du.
Họ đều ngây người một lúc, sau đó ai nấy xem như chưa có gì xảy ra.
“Cảm ơn.
” Đầu của Ti Du càng cúi thấp hơn.
Những bạn học ngồi gần đó sau khi nhìn thấy, đều âm thầm kích động.
Con mẹ nó, đây là Tu La tràng* gì đây!*Tu La tràng (修罗场): là một cụm từ dùng để miêu tả những chiến trường bi thảm, cũng có nghĩa là một người đang phải chiến đấu đến chết trong một hoàn cảnh khó khăn.
Thật sự vừa ngượng ngùng, vừa khiến người ta cảm thấy kích thích trong lòng!Thẩm Ngộ Bắc đang uống ngụm bia, nhếch môi nhìn về những người còn lại: “Một lát nữa các cậu có đi ngâm suối nước nóng không?”Lộc Minh liếc anh ta một cái: “Tại sao phải nói cho cậu biết?”Thẩm Ngộ Bắc xùy nhẹ một tiếng: “Anh Cố của các cậu nói rồi, nếu như đã chạm mặt nhau, vậy thầy ấy là một người thầy, thì không thể để tôi cô đơn một mình được, bảo tôi phải tham gia các hoạt động tập thể của các cậu.
”“Không biết xấu hổ.
” Lộc Minh trợn mắt lên.
Thẩm Ngộ Bắc tức giận nói: “Bàn đã ngồi đầy người còn cứng đầu kê thêm một chiếc ghế vào, không biết là ai không biết xấu hổ đây.
”Lộc Minh cắn chặt răng, nhìn Ti Du một cái sau đó hít sâu một hơi, đáp: “Tôi không so đo với loại người như cậu làm gì.
”Trong lúc họ nói chuyện, Bùi Khuynh Thừa lại bóc thêm vài con tôm cho Ti Du.
Ti Du nhìn về phía Bùi Khuynh Thừa, nói: “Cậu ăn đi, không cần bóc cho tôi nữa đâu.
”Động tác của Bùi Khuynh Thừa khựng lại, nhìn cậu một cái, sau đó đỏ mặt gật đầu: “Được thôi.
”Ti Nguy Lâu ung dung thong thả lấy khăn ướt lau tay, lên tiếng: “Tôi đi lấy thêm chút đồ ăn, các cậu muốn lấy thêm gì không?”Mọi người ngơ ngác.
“Không có sao?” Biểu hiện của Ti Nguy Lâu bình tĩnh như cũ.
Tạ Hoàn ngồi ở bàn bên cạnh, vội vàng đưa tay: “Lấy giúp em một ly nước có gas nhé!”Ti Nguy Lâu nhìn cậu ta một cái: “Còn gì nữa không?”Bạch Thanh Thiển cũng lên tiếng: “Lấy cho tôi một cái tiramisu.
”“Ừm.
” Ti Nguy Lâu gật đầu, nhìn về phía đám Lộc Minh: “Không có phải không?”Lộc Minh thử thăm dò: “Tôi muốn canh cá.
”Những người khác không lấy thêm thứ gì.
Ti Nguy Lâu quay người rời đi.
Lộc Minh nhìn theo bóng lưng anh, hậm hực nói: “Sao cậu ta có lòng tốt như vậy? Sẽ không bỏ độc vào thức ăn cho bọn mình đấy chứ.
”Ti Du liếc cậu ta một cái, Lộc Minh lập tức chữa cháy: “Tôi chỉ đùa thôi mà!”Cậu ta không thể để lại hình tượng “nhỏ nhen” “ganh đua” trước mặt Ti Du được!Ti Du không biết nói gì hơn: “Tôi cũng đâu có nói gì.
”Lộc Minh: “……”Không bao lâu, Ti Nguy Lâu đã trở về, tay bưng một chiếc mâm lớn, trên đó đặt rất nhiều đồ ăn thức uống.
Bùi Khuynh Thừa ngồi phía ngoài, vội vàng đứng dậy, nhận lấy hai ly nước anh bưng tới.
Ti Nguy Lâu chia đồ ăn cho mấy người họ, sau đó mới ngồi xuống.
Đĩa của anh còn sót lại vài món, anh đặt một chiếc bánh ngọt nhỏ trước mặt Ti Du, sau đó lại lấy những viên kẹo nhỏ và socola bỏ vào túi của Ti Du.
Đây là phúc lợi của nhà hàng trong dịp Giáng sinh này, có thể đem một số đồ ăn vặt ra ngoài.
Mọi người: “……”Mẹ ơi, cậu ta thật biết cách!Nhất thời Lộc Minh cảm thấy chén canh Ti Nguy Lâu lấy về cho cậu ta không còn ngon nữa.
Ti Du nhìn Ti Nguy Lâu một lúc, dường như đối phương làm như vậy chỉ là do tiện tay mà thôi, cũng không nói thêm gì với Ti Du.
Thái độ của anh quá tự nhiên, ngược lại là Ti Du, cậu cảm thấy phản ứng của mình hình như hơi quá.
Mối quan hệ của những người này quá ngượng ngùng rồi, nhưng sau khi nghiêm túc ngồi ăn cơm với nhau, thì lại không có màn giương cung bạt kiếm như cậu nghĩ.
Nhưng trên thực tế, là vì ngoại trừ Ti Nguy Lâu, tính công kích của những người còn lại quá thấp rồi.
Thậm chí ngay cả Ti Nguy Lâu cũng bình tĩnh như vậy, không hề ra mặt, an phận thủ thường.
So với những người khác, Thẩm Ngộ Bắc đã thả lỏng hơn nhiều, cho nên nhìn thì trông rất tùy ý.
Anh ta cười lên, khơi dậy một chủ đề, liên quan đến bảng vàng trước cổng trường vài ngày trước.
Sau đó vài người họ không còn lúng ta lúng túng nữa, bắt đầu nói chuyện với nhau, Ti Du thở phào một hơi nhẹ nhõm, không còn xấu hổ nữa.
Ti Nguy Lâu nghiêng đầu nhìn cậu một cái, khóe môi anh giương lên.
Anh đã hiểu được cách nghĩ của Ti Du, vừa cảm thấy vui vẻ phấn khích, vừa cảm thấy e sợ tột độ.
Bởi vì cho dù tạm thời Ti Du lựa chọn mình đi chăng nữa, cũng không hề chứng minh Ti Du thích mình.
Càng có khả năng là bởi vì Ti Du không xử lý được mối quan hệ hỗn loạn như thế này.
Cho nên sự sợ hãi và cẩn thận trong lòng Ti Nguy Lâu càng nhiều hơn.
Những câu nói của Thẩm Ngộ Bắc nói với anh ở sân bay, Ti Nguy Lâu cũng nghe hiểu ý nghĩa của nó.
Thẩm Ngộ Bắc đã có ý muốn buông bỏ rồi, chỉ là còn lại một chút không đành lòng mà thôi.
Vừa rồi lúc trong phòng,