" Phân cảnh 478.
" Đáy mắt biên kịch và đạo diễn lướt qua tia tán thưởng, sau đó cùng nói ra một phân cảnh có độ khó tăng cao.
Điều khiến họ kinh ngạc là lời vừa dứt thì diễn viên trên đài cao cũng làm ra hành động tương ứng.
Chỉ thấy nàng ấy quỳ một chân xuống đất, giọng điệu thống khổ cầu xin: " Vô Diện, ngươi đừng ngủ, đừng ngủ! Viện quân sắp đến rồi! Ngươi đừng ngủ, đừng nhắm mắt...!"
Nàng run rẩy nắm lấy đôi tay người còn lại, bàn tay run rẩy, ánh mắt đau đớn và hoảng sợ.
" Ngươi đừng ngủ, sắp đến, viện quân sắp đến rồi! "
Nhưng người còn lại lần đầu bướng bỉnh không nghe lời, yếu ớt nâng tay xoa mặt nàng, nàng vội vàng nâng tay nắm chặt đôi tay kia, ánh mắt run rẩy.
" Vô Diện, Vô Diện! Ngươi đã nói thề trung thành với ta! Ta mệnh lệnh ngươi không được nhắm mắt, kiên trì cho ta! "
Nhưng tử thần nào để tâm đến người phàm, người phải đi chắc chắn sẽ rời đi.
" Ta là Thần sử, ta là Thần sử, ta nhất định có thể cứu ngươi...!" Tiểu quốc sư run rẩy đặt tay lên miệng vết thương dữ tận kia, nhưng nàng vốn học nghệ không tinh, chưa từng được thần linh ưu ái, làm sao có thể mượn thần lực cứu người?
Nàng lặp lại động tác ấn miệng vết thương, nhưng kỳ tích không ở bên nàng.
Cung Tuyết sững sờ ngồi đó, động tác càng lúc càng chậm chạp, cuối cùng trực tiếp cứng đờ ngồi xụp xuống, như một cái máy móc gỉ lâu năm.
Không biết qua bao lâu, nàng ngẩng đầu nhìn khắp núi đều là xác của binh lính, bọn họ gầy trơ xương, bọn họ bị cô lập trên núi tuyết đã nhiều ngày, bọn họ...!Chết đói.
Sau đó mới cúi đầu nhìn bàn tay đang dính máu của mình, cảm giác tội ác trỗi dậy, bao phủ cả người Cung Tuyết.
Giống như có oan hồn binh sĩ gào thét trách móc nàng, giống như ma quỷ rủ rỉ bên tai nói nàng mới là hung thủ thực sự khiến mọi người bị dồn vào đường cùng.
" Aaa!!!"
Tiểu quốc sư ôm đầu hét lên một tiếng thống khổ, rốt cuộc nhận ra bản thân là kẻ vô dụng, bản thân ngu xuẩn rêu rao công cao trấn chủ, ngu xuẩn tin tưởng vào quân vương, thánh mẫu cứu phải một đám dã lang, hại chết huynh đệ tỷ muội cùng mình chinh chiến xa trường.
"...!Không có viện quân."
Tiểu quốc sư nhìn xuống đôi tay dính đầy máu, rốt cuộc nhận ra lý do nhiều người phải chết một cách vô ích như vậy.
Đột ngột, nàng cong môi nở một nụ cười rạng rỡ, dùng giọng điệu cuồng loạn lặp lại: "Không có viện quân!"
Nàng điên rồi.
" Ha ha ha, ha ha ha ha...!" Tiểu quốc sư nhịn không được phụt cười một tiếng, đôi mắt cong cong, đáy mắt hắc ám bệnh trạng.
" Phân cảnh thứ ba.
" Ngay lúc này nhà đầu tư lên tiếng cắt đứt cảnh diễn của Thu Phong Ảnh.
Kỹ thuật diễn của Thu Phong Ảnh tốt cực kỳ, nụ cười bệnh trạng lập tức trở nên ngây thơ trong sáng, khiến đạo diễn và biên kịch xem đến ngây người, lại có chút lạnh sống lưng, có vài thứ không thể làm đến quá tốt, quá tốt sẽ khiến những người không làm được đến trình độ này ghen ghét nghi ngờ.
" Tiểu Noãn Noãn xem ta bắt được một con bướm đỏ rực xinh đẹp!" Tiểu quốc sư như hiến vật quý mà mở hai bàn tay sạch sẽ, con bướm vừa được thả lập tức dập dìu bay lên, Tiểu quốc sư không ngờ đến tình huống này, lập tức trợn tròn mắt, ngơ ngác không kịp ngăn cản.
Sau đó dường như thị nữ - Noãn Noãn định bắt lại con bướm đỏ, Tiểu quốc sư thiện lương còn ngăn lại người ta: " Không cần làm tổn thương nó, nó không thích ta bay đi cũng là bình thường mà!"
Nói là nói vậy nhưng Tiểu quốc sư vẫn cực kì luyến tiếc bướm đỏ, dõi mắt theo nhìn.
Cuối cùng bướm đỏ như thương hại nàng, bay về đậu trên đầu ngón tay thiếu nữ.
" Noãn Noãn ngươi xem Tiểu Điệp bay về rồi! Aaa, Tiểu Điệp thật tốt, ta muốn cùng Điệp Điệp làm bằng hữu!" Thiếu nữ reo vui, nụ cười xuất phát từ tận đáy lòng khiến người nhìn