Trong mấy tháng kế tiếp, Thu Phong Ảnh rốt cuộc hoàn thành vai diễn Quốc sư Nguyệt Triều - phải nói là mấy tháng nay không dễ chịu, diễn viên của đoàn làm phim không ưa cô, ngáng tay ngáng chân, ra vẻ này nọ, nhưng đa số ngại với dòng họ Thu của cô nên không dám làm lớn chuyện.
Sau khi đóng máy, cô thu được về kha khá tiền, đếm đi đếm lại vừa đủ trả cho Thu thái thượng hoàng, vì vậy cô không chút do dự làm Lưu Lệ đưa cô đến Thu gia.
" Ây zô? Đây chẳng phải Thu đại tiểu thư của chúng ta sao?"
Đại sảnh Thu gia mở rộng, một thiếu nữ và một mỹ phụ đang uống trà chiều, thấy cô bước vào, thiếu nữ khinh thường ra mặt.
Cô ta là Thu gia nhị tiểu thư - Thu Uyển Uyển.
Cô ta từ nhỏ cho rằng Thu Phong Ảnh là con riêng mà cha ngủ với người phụ nữ khác, vì vậy luôn thích dẫn đầu chế giễu trêu chọc cô.
Nhưng lúc đó cô cũng không phải nhân loại, mỗi lần chế giễu cô ta đều bị cô gậy ông đập lưng ông, kết thù càng lúc càng lớn.
" Thu phu nhân.
" Thu Phong Ảnh không để ý đến cô ta, vai hề nhảy nhót mà thôi, không đáng để tâm.
Ngược lại là Thu phu nhân, người phụ nữ này không đơn giản.
" Con đến tìm Thu Tống? Ông ấy ở thư phòng lầu ba.
"
Thu phu nhân cùng Thu Tống là thương nghiệp liên hôn, không chút tình cảm - phải nói Thu phu nhân giống như một cái máy móc, ngay cả với con của mình cũng không để ý chút nào, với chồng của mình càng chẳng giữ gìn, lạnh lùng đến mức đáng sợ.
"Mẹ! Cô ta...!"
" Bang."
Thu Uyển Uyển che lại má phải bị đánh sưng, vẻ mặt không dám tin tưởng nhìn mẹ ruột của mình.
Từ nhỏ Thu phu nhân đã rất bận rộn, một năm về nhà không đến mấy lần, mỗi lần về nhà vẻ mặt càng lạnh nhạt.
Nhưng là con cái, Thu Uyển Uyển vẫn luôn khao khát tình cảm của người thân, hôm nay hiếm lắm Thu phu nhân mới về nhà một ngày, cô ta năn nỉ thật lâu Thu phu nhân mới cùng cô ta ăn một bữa...
" Câm miệng.
"
Thu phu nhân lấy khăn từ tốn lau ngón tay, biểu cảm giống như chạm phải thứ gì đó rất bẩn thỉu.
" Mẹ! Mẹ vì cô ta mà đánh con?! Con mới là con ruột của mẹ!"
Thu Uyển Uyển tức giận đứng bật dậy.
Luôn là như vậy, năm đó Thu phu nhân vô tình bắt gặp cô ta khi dễ Thu Phong Ảnh, thế là cô ta bị thước đánh vào lòng bàn tay, nhịn ăn cơm cả ngày!
Cô ta trốn trong phòng khóc lớn, tay đau, bụng đói, nhưng đó chẳng là gì so với sự uất ức nghẹn ứ vì bị mẹ ruột đánh mắng.
Cô ta la quá lớn, nước miếng cũng bay xuống bàn trà.
Thu phu nhân chán ghét đứng dậy, ánh mắt lạnh lẽo như muốn giết Thu Uyển Uyển.
" Dơ bẩn."
Thu Uyển Uyển bị ánh mắt đó dọa sợ, sững sờ nhìn Thu phu nhân kéo hành lý bước ra khỏi cửa.
" Nguyện lý trí luôn bên cạnh ngài.
" Khi đi ngang qua Thu Phong Ảnh, Thu phu nhân hành một lễ - như đã nói, trong thế giới này, lễ phép là sự tất yếu.
Thu phu nhân hình như là tín đồ của Trí Tuệ Chi Thần...
Thu Phong Ảnh rũ mắt, thảo nào cứ cảm thấy bà ấy quá lạnh nhạt - thì ra là một tín đồ trung thành.
Phải biết rằng một trong số những giáo điều của Trí Tuệ Chi Thần chính là vứt bỏ dục vọng, đề cao ký tính.
" Ngươi...!Ngươi chuốc bùa mê thuốc lú gì cho mẹ ta?!"
" Thu Phong Ảnh! Ngươi là ma quỷ! Ngươi cướp vị trí của ta, ngươi cướp đi cha mẹ ta! Ta phải liều mạng với ngươi!"
Thu Uyển Uyển không thể hiểu nổi, rõ ràng chỉ là một đứa con nuôi không có huyết thống, tại sao cha cô ta lại nuôi dưỡng Thu Phong Ảnh, tại sao mẹ cô ta lại cung kính với cô?!
Cô ta nhất định là ma quỷ!
Thấy Thu Uyển Uyển như chó điên nhào tới, Thu Phong Ảnh thật sự nhịn không được, bóp bóp ngón tay - cô là một người có thể động thủ thì không động não!
...
" Phong Ảnh, thân thủ của con lại tiến bộ rồi.
" Thu Tống quét mắt nhìn đám người lăn lộn dưới đất, cũng không tức