Nghe thấy âm thanh bên trong, Thu Phong Ảnh xách váy nện bước đi vào phòng, con rồng vàng kim thêu trên váy theo động tác của cô mà đong đưa, sống động đến mức hình như sắp bay ra rồi.
" Người đâu! Kéo kẻ này ra ngoài đánh chết cho trẫm!" Bệ hạ của chúng ta tức cực kỳ, chỉ vào tên hề giữa phòng mà ra lệnh.
" Bệ hạ! Ngài không thể làm như vậy!"
" Bệ hạ! Phelim đại nhân có công với nước, hôm trước ngài còn ban kim bài miễn tử cho người ta mà!"
" Phelim đại nhân ngài mau mau khuyên bệ hạ đi!"
Bác sĩ và hộ sĩ nháo nhào khuyên ngăn.
" Các ngươi không nghe lệnh trẫm chứ gì?! Được! Các ngươi không làm, trẫm tự làm!" Hoàng đế bệ hạ sắn long bào, hùng hổ bước đến chỗ tên hề.
Tên hề vốn định đùa giỡn một chút, nhưng thấy 002 giận thật liền sợ, đừng nhìn 002 là nữ nhân mà lầm, không những biết đánh mà đánh còn rất đau.
" Ngươi đứng lại cho trẫm! Hôm nay trẫm không bắt được ngươi trẫm đổi họ Thẩm!"
" Ngươi cứ yên phận làm con của thái giám đại tổng quản đi! Cái con khổng tước chỉ biết xòe đuôi!"
" Ngươi gọi ai là khổng tước! Con khỉ chết bầm!"
" Ta gọi, ta cứ gọi đấy! Con khổng tước đực không ra đực cái không ra cái!"
Thu • ngực phẳng hơn nam nhân • Phong Ảnh:...
" Ngươi đi chết đi!!!"
" Bệ hạ ngài không thể chạy như vậy, trang dung, trang dung không nghiêm chỉnh...!"
Ở chung lâu rồi, hộ sĩ biết điểm yếu của Thu bệ hạ.
Hoàng thượng đại nhân quả nhiên ngừng lại, lấy một cái gương nhỏ trong ngực ra săm soi, chỉnh lại tóc xù do chạy loạn.
" Ha ha ha, con khổng tước hiện giờ y như con mèo nhỏ.
Xấu chết đi được!"
Keng!
Thu Phong Ảnh vứt gương xuống đất, xách long bào đuổi người.
Căn phòng yên tĩnh không đến nửa phút lại nháo nhào lên.
006 y như con khỉ, leo trèo chạy trốn giỏi cực kỳ, khiến Thu Phong Ảnh luôn vồ hụt, chỉ bắt được góc áo.
Qua mấy lần như vậy, Thu Phong Ảnh mệt đến chống đầu gối thở phì phì, căm tức nhìn con khỉ nhỏ đang treo người trên cành cây ngoài cửa sổ.
" Ngươi - Cúc Đồng Tiền, ngươi đi lấy một cái ghế cho trẫm, trẫm muốn ngồi đây xem ai không chịu nổi trước".
Hoàng đế bệ hạ phất tay áo, trước khi ra khỏi phòng còn đóng kỹ cửa sổ, phòng ngừa chú khỉ nào đó lại quay lại đường cũ, nhảy vào phòng rồi chạy trốn.
" Tiểu Thần tử, đi cùng trẫm ra ngoài."
Đến tận lúc này Thu Phong Ảnh mới nhớ trong phòng còn người, lập tức quay đầu sai bảo thiếu niên không có cảm giác tồn tại nơi góc khuất.
" Meo.
" Thiếu niên "nhìn" Thu Phong Ảnh, phát ra một âm thanh mèo kêu mềm mại.
"? Không biết nói tiếng người? Không sao không sao, trẫm sẽ dạy ngươi đọc sách viết chữ!"
" Ngân Câu! Mang văn phòng tứ bảo của trẫm ra ngoài." Thu Phong Ảnh nói với bác sĩ gần mình nhất.
" Vâng, thưa bệ hạ." Bác sĩ hơi nhún vai, không biết là bất đắc dĩ hay bất lực nữa.
" Méo!!" Con mèo...!À 008 phát