40: Chân Em Đeo Gì Đấy
Thật ra khách sạn đã điện thoại vào buổi sáng hôm nay.
Lần đầu là trợ lý nghe máy nhưng không dám xác nhận nên chuyển cho Bùi Yến.
Bên khách sạn nói là nhặt đường một sợi dây, hỏi có phải đồ anh đánh rơi hay không.
Bùi Yến nói không phải, nhưng nhớ lại ngày đó Trịnh Lam bị anh ép nằm lên giữa giường nên anh hỏi lại: "Nhặt được ở đâu?"
"Ở trong chăn, một sợi dây màu đỏ, hơi cũ." Nhân viên trả lời.
Bùi Yến là khách VIP ở khách sạn của bọn họ, chỉ cần đi công tác đến đây thì sẽ đặt phòng ở khách sạn này, vì thế bọn họ sẽ tra kỹ càng tất cả mọi thứ.
Đối với sợi dây này, thực tế thì Bùi Yến không có ấn tượng gì mấy.
Xem lại đồ xong, anh xác nhận đây không phải là của mình, nhưng trong đầu anh loáng thoáng qua cảm giác nó rất quen thuộc nên để khách sạn hỗ trợ giao tới.
Mấy ngày nay công việc bận bịu nên anh không nghĩ tới, hôm nay nghe nghe Trịnh Lam hỏi, anh dựa vào để nhìn kỹ chàng trai trắng như sứ này.
Cậu hỏi anh có từng thấy món đồ này hay chưa, mí mắt cậu run run nhè nhẹ.
Nên nói có hay không, đột nhiên Bùi Yến không xác định được.
Trong tấm ảnh, sợi dây kia vừa đỏ vừa cũ, Bùi Yến chỉ tưởng tượng ra dáng vẻ lúc buộc nó vào cổ tay của Trịnh Lam.
Tay mềm như vậy, lúc nào cũng như không xương khoác lên vai của anh, nếu buộc dây thừng vào có lẽ sẽ dễ hằn vết đỏ lên, nhẹ nhàng đung đưa qua lại, hơi nhở nhẹ nhàng thổi nhẹ qua làn da.
Ánh mắt của Bùi Yến bỗng trở nên rất nguy hiểm, Trịnh Lam đã rất quen với vẻ mặt như thế, cậu rụt rụt cơ thể lại.
Đầu gối giơ lên quá cao, ngón chân cuốn lấy ga giường rồi cuộn mình lại, Bùi Yến nhìn hướng về phía mắt cá chân, anh rướn người lên.
"Chân em đang đeo cái gì?"
Anh cúi đầu xem, là loại dây đeo kim loại có một đầu hoa hồng, gần như không có cảm giác nếu để trong lòng bàn tay.
Trịnh Lam bỗng nhiên đỏ mặt, vỗ lên tay Bùi Yến rồi ngồi xếp bằng trên giường.
Cậu sửa soạn lại quần áo, vừa đi về phía phòng thay quần áo vừa nói: "Em muốn đi..."
Bùi Yến nhìn vào bóng lưng gầy yếu của cậu, quần áo rộng rãi phủ lên người, vạt áo phất phơ quét xuống tới dưới bàn chân, anh lại nhìn xuống mắt cá chân của cậu.
Dây xích lỏng lẻo rủ xuống, dường như có thể nghe thấy âm thanh nho nhỏ như tiếng chuông đồng trong thiền viện, lập tức soi rõ những tà niệm trong lòng Bùi Yến lúc này.
Cậu lại không hay biết gì cả.
Đây là Trịnh Lam thiếu anh.
Trịnh Lam chạy, cố gắng giữ lưng thẳng nhưng bước chân lại liêu xiêu.
Một nửa là đau, một nửa như có gai ở sống lưng.
Cuối cùng cũng đóng lại được cửa phòng thay quần áo, không gian nhỏ hẹp chỉ có mình cậu, lúc này Trịnh Lam mới thở nhẹ ra.
Xung quanh chất đống quần áo của mình, Trịnh Lam tùy ý cởi áo ra rồi mặc lại từng thứ vào.
Lúc đeo vớ vào cậu mới nhìn kỹ lại, thất thần nhìn chằm chằm vào vòng chân.
Trong lúc xúc động nhất thời cậu liền mua nó, lúc đặt ở quầy thanh toán có rất nhiều ánh đèn chiếu vào nó.
Tuy sợi dây không có một hạt kim cương nào nhưng lại sáng lấp lánh.
Trên cơ thể Trịnh Lam, ngoài hình xăm thì mắt cá chân là chỗ Bùi Yến thích nhất.
Trịnh Lam nắm lấy tay che lên chỗ đó.
Bàn tay của cậu không lớn như của Bùi Yến, cũng không nóng hổi như anh.
Một ngàn ngày, cậu đã sớm biết rõ rằng Bùi Yến không thể thay thế nhưng lại không thể nào quên đi được.
Thật lâu khi thay quần áo xong, lúc Trịnh Lam đi ra khỏi phòng thì nơi này đã không còn ai.
Cậu dọn đồ, gửi tin nhắn cho Trần Gia Ngôn xong liền một mình rời đi.
Cậu uống rượu nên phải gọi xe tốn thêm một ít thời gian, lúc Trịnh Lam quay lại nhà Bách Hạo thì đã qua rạng sáng.
Bách Hạo còn chưa ngủ, đang ôm máy tính ngồi trên ghế salon ở phòng khách.
Hắn cũng đã tắm rửa thay quần áo, chắc là đang chờ cậu.
Thấy cậu trở về, Bách Hạo mới yên tâm, hỏi: "Sao về muộn vậy?"
Trịnh Lam ngồi xuống bên cạnh hắn, mệt mỏi dựa vào ghế.
"Ăn xong rồi đi mát xa."
"Ầy, được đấy." Bách Hạo tắt máy tính đang để trên đùi, lấy tay đỡ cằm.
"Chuyện trên trường quay thế nào rồi? Đạo diễn, diễn viên, người quay phim, họ có thú vị không?"
"Mày muốn biết cái này à?" Trịnh Lam nhướng mày: "Cũng có khả năng thú vị."
"Sao lại gọi là "có khả năng thú vị"?" Bách Hạo cười nói.
"Tao tới sớm nhất cũng rời đi sớm nhất, không thấy được nhiều lắm." Trịnh Lam thành thật nói: "Ngay cả lời thoại tao còn không có, chỉ mỗi năm giây quay phim đã đủ đau đầu rồi."
"Làm sao vậy? Bác sĩ Trịnh toàn năng của chúng ta mà cũng có chuyện không làm được sao?"
Trịnh Lam lấy cùi chỏ huých huých hắn: "Mày chỉ biết cười tao, không phải là không biết lúc bình thường tao như nào sao..."
"Được rồi." Bách Hạo nhún vai, bỗng nhiên ngồi thẳng dậy.
Hắn chưa nói dứt câu nhưng lại do dự gì đó.
Trong lòng Trịnh Lam cũng đang cười, cái gì mà đoàn làm phim chơi vui hay không, cái gì mà cậu có thể diễn hay không, Bách Hạo có thể quan tâm những cái này à?
Trịnh Lam đứng lên giả bộ muốn đi, nói: "Hôm nay quá mệt, nghỉ sớm xíu đi."
Một bước cũng chưa đi được đã bị Bách Hạo đã gọi lại: "Này!"
"Được rồi, biết mày nắm thóp được tao rồi." Bách Hạo nổi giận nói: "Tao quan tâm thì sai à?"
Thấy hắn thật sự sắp giận, Trịnh Lam ngồi lại, thuận tay lấy một quả táo ngọt: "Muốn hỏi cái gì?"
"Hỏi cái gì mà hỏi." Bách Hạo dứt khoát không nói nữa: "Hỏi cũng như không, tao lại không biết rõ mày à?"
Trịnh Lam im lặng ngầm thừa nhận.
"Trịnh Lam à, mày quá kì lạ." Lần đầu tiên Bách Hạo thể hiện vẻ không hiểu với cậu: "Rõ ràng mày không vui, sao lại tự tra tấn mình? Mày biết rõ ràng nếu đến đó sẽ gặp ai, sao vẫn muốn đi? Đi thì đi thôi, dù sao chuyện này cũng không phải là lần đầu, nhưng mà nhiều lần như vậy, tao không hiểu mày muốn làm cái gì?"
Trịnh Lam cúi thấp đầu, ngón tay để lên ghế salon, miệng mím lại thành một đường thẳng.
"Xin lỗi mày." Bách Hạo vỗ vai của cậu: "Tao nghĩ mày có thể tự suy xét rõ ràng, nghĩ kỹ lại đi, mày làm cái gì anh em cũng sẽ ủng hộ mày."
"Chỉ sợ không có ngày đó..." Trịnh Lam tự nói.
Theo Bách Hạo thì đây là một vấn đề đơn giản.
Thích hoặc không thích.
Bỏ được hoặc không bỏ được.
Khi một người do dự khi đối mặt với mấy chuyện này, không phải đây chính là thể hiện thái độ của bản thân à?
Hắn không nghĩ rằng Trịnh Lam không để ý cái này.
Cậu vẫn còn nghĩ về anh, quên không được, bỏ xuống cũng không xong, không cần phải nghĩ thêm.
Thế nhưng lại không thể chạm vào, không thể nghĩ đến, không thể nói về nó, đây mới là mấu chốt.
Trịnh Lam không thể vượt qua chướng ngại trong lòng mình.
Hai năm trước cậu không nghĩ rằng sẽ gặp lại Bùi Yến, cậu cũng nghĩ đến sẽ làm thế nào vượt qua.
Làm thế nào để vượt qua đây?
Trịnh Lam cuộn tròn lại ngủ, đây là thói quen gần đây của cậu.
Sợi dây màu đỏ mất đi, tay lại không quấn lấy được đồ vật, Trịnh Lam mất một lúc lâu mới có thể từ từ ôm lấy chân ngủ.
Cậu nhớ đến Bùi Yến, nhiệt độ của anh, ngón tay của anh, nhớ đến nỗi cả người lại phát run, nhịn không được càng co ro hơn, tay lại để lên chỗ mắt cá chân kia.
Sau đó chậm rãi làm quen với nơi quen thuộc mới.
Ngày hôm sau đi làm, từ sáng sớm trưởng khoa đã vào văn phòng của cậu.
Tay cầm ly trà ông tự pha, còn cho Trịnh Lam một ly.
"Hôm qua như thế nào? Có thuận lợi không? Trưởng khoa tươi cười hỏi.
"Cũng tính là thuận lợi ạ." Trịnh Lam nói xong rồi lại đổi ý: "Cháu ở đó hơi lâu, thấy không quá thú vị."
"Không sao đâu." Trưởng khoa thấy chuyện này hoàn toàn bình thường, không có vấn đề gì cả: "Rất bình thường, cậu là người đầu tiên đó, ôi, nếu con trai tôi có thể tốt bằng một nửa cậu thì lúc già tôi sẽ không cần phải lo lắng cả ngày như vậy."
Con trai của trưởng khoa không phải là sinh viên y mà là sinh viên khoa văn, lúc chọn chuyên ngành trưởng khoa rất tức giận, những bác sĩ quen với ông đều biết chuyện này, không tính là bí mật gì.
Lời an ủi khách sáo của Trịnh Lam còn chưa ra khỏi miệng, Trưởng khoa cũng chưa phàn nàn xong, bên ngoài đã có người ồn ào đi vào.
Thì ra là cô y tá nhỏ sắp kết hôn tới nhắc nhở bọn họ: "Tiệc cưới của em sẽ tổ chức vào cuối tuần này, bác sĩ Trịnh với trưởng khoa nhớ tới nha."
"Chắc chắn rồi." Trịnh Lam nói, cậu ngồi xuống, tay sờ vào ngăn tủ bên phải.
Món quà muốn tặng cho y tá cậu để ở trong này, sáng nay cậu đã cất kỹ.
Cô y tá nhỏ vừa đi, trưởng khoa lại nhắc: "Cậu xem tiểu Trương kìa, nhỏ hơn cậu bao nhiêu đâu mà đã sắp cưới rồi, cậu thì một chút động tĩnh cũng không có là sao? Lúc trước tôi có nhìn trúng một cô y tá nhỏ rất được, xinh đẹp, trình
Nguồn thiếu chương này, mong độc giả thông cảm!