Trịnh Lam không thể ăn cùng Bùi Yến lâu hơn được, khi cậu đang chuẩn bị ăn thì Tống Mỹ Thanh gửi tin nhắn đến nói bà ngoại đã tỉnh.
Trịnh Lam xem giờ thì thấy thật ra mới được bốn mươi mấy phút.
Cậu sắp xếp hộp cơm cho Bùi Yến xong, nhìn anh đầy áy náy, mấp máy miệng mấy lần trước khi nói: "Em phải đi rồi..."
Bùi Yến không trách cậu, chắc anh cũng đoán có thể sẽ xảy ra trường hợp như vậy nên mới bảo cậu mang cơm tới.
Anh còn tưởng sẽ được anh một miếng em một miếng với người yêu nhỏ, không ngờ rằng Trịnh Lam lại bỏ anh đi.
Bùi Yến cảm thấy hơi đắng chát trong lòng nhưng anh cũng hiểu cho cậu.
Dù sao cũng là bà ngoại của cậu mà.
Mặc dù Trịnh Lam không nói nhiều với anh nhưng Bùi Yến đại khái cũng biết vị trí của bà ngoại trong lòng cậu.
Trong cuộc đời của mỗi người sẽ luôn khắc ghi bóng hình của một người.
Bùi Yến ôm lấy Trịnh Lam, vỗ nhẹ bả vai của cậu, hỏi: "Bà ngoại em đã đỡ hơn chút nào chưa?"
"Hôm nay bà em có tỉnh một lúc, nói chuyện với em nhiều lắm.
Nhưng ăn trưa xong thì bà lại mê man rồi." Nói những lời này, Trịnh Lam vừa vui nhưng đồng thời cũng cảm thấy rầu rĩ.
Thực ra Bùi Yến chưa từng trải qua chuyện nào như vậy, nói chung cuộc sống của anh từ trước đến nay chỉ xoay quanh công việc và tiền đồ của mình, thiếu thốn tình cảm.
Cha mẹ anh thường rất bận rộn với công việc nên không mấy quan tâm anh.
Bùi Yến lên cấp ba thì come out, họ cũng chỉ bảo anh không được chơi bời bừa bãi bên ngoài mà thôi, còn đâu mọi thứ khác đều tùy thuộc vào anh.
Lên đại học, Bùi Yến bắt đầu giúp đỡ công ty của nhà.
Sau này cũng như bao người khác ở độ tuổi này, anh cũng muốn có một thế giới cho riêng mình nên đã đến giúp Đường Độ.
Hai người bị giày vò một phen, lúc mới bắt đầu cũng lỗ vốn kha khá, do che giấu thân phận của mình, không ai biết bối cảnh nhà bọn họ, vì thế tự nhiên khắp nơi cũng sẽ lạnh nhạt với hai người.
Nhưng không ai nói từ bỏ hay thừa nhận thất bại, loại sức mạnh đó đã chống chọi lại tất cả, cuối cùng bọn họ cũng đạt được thành công.
Dọc con đường này Bùi Yến chưa từng gặp người nào mà anh đặc biệt quan tâm, vậy nên Trịnh Lam là người đầu tiên.
Vì thế anh cam tâm tình nguyện, dù thế nào cũng không hề cảm thấy tủi thân.
"Em đi nhanh đi." Bùi Yến thả lỏng tay.
Trịnh Lam nói với anh: "Sau này anh tới thì nói sớm với em nhé, em sẽ không quên nữa đâu."
"Ừ, tối em có qua đây không?" Bùi Yến x0a nắn tay của cậu.
"Nếu bà ngoại ổn hơn một chút thì em sẽ nhờ y tá chăm sóc bà, nhưng cũng phải xem tình huống ạ." Trịnh Lam nhìn chằm chằm gương mặt của anh, muốn nhìn dù chỉ là một cái nhíu mày nhẹ.
Nhưng Bùi Yến rất dịu dàng nói được rồi, ngón tay anh chạm vào mặt cậu, nói: "Bây giờ em đừng lo về anh nữa, chỉ cần tập trung chăm sóc bà ngoại thôi nhé.
Chuyện khác thì khi nào về trường nói tiếp, được không em?"
Trịnh Lam nắm chặt bàn tay đang xoa mặt mình của anh, trong lòng thầm cảm động vì sự quan tâm này của anh, tiếc rằng bây giờ nói gì cũng không ổn.
Cậu chỉ đành dừng hàng ngàn suy nghĩ lại, nói với Bùi Yến: "Vậy em đi nhé."
Vẻ mặt ấy nom đáng thương biết bao.
Bùi Yến không thể không nỡ, chỉ là tạm thời không cho cậu thấy mà thôi.
Anh không muốn Trịnh Lam thêm buồn rầu, vẫy vẫy tay với cậu.
"Em đi đi, có gì cần anh giúp thì nhớ gọi điện cho anh nhé."
Sau khi Bùi Yến khuất khỏi tầm mắt thì Trịnh Lam lập tức bước nhanh hơn.
Cậu còn đang nghĩ vì sao bà ngoại có thể tỉnh lại nhanh như vậy, vội vàng bước đến trước phòng bệnh.
Từ cửa sổ nhỏ trong suốt, cậu nhìn vào trong phòng.
Trong phòng không có người, còn bà ngoại thì đang ngủ say, không có dấu hiệu tỉnh lại.
Trịnh Lam nhìn xung quanh, nhìn thấy Tống Mỹ Thanh đi tới, cậu đang định hỏi thì bà đã mở miệng nói trước.
"Người dưới tầng là Bùi Yến." Giọng khẳng định.
Trong lòng Trịnh Lam run lên, nhưng không có cảm xúc gì khác.
Mặt cậu nghiêm lại, nói: "Mẹ gạt con đi lên."
Sắc mặt Tống Mỹ Thanh khó coi, lúc này bà vẫn nhớ phải quản lý biểu cảm, cười châm biếm rồi nói với cậu: "Nếu tôi không lừa anh thì có phải anh sắp hôn người ta không? Anh đúng là có bản lĩnh đấy, có thể dụ dỗ người ta làm chuyện đồi phong bại tục với anh ngay giữa ban ngày ban mặt..."
"Không có gì là đồi phong bại tục ở đây cả, thưa mẹ." Trịnh Lam bình tĩnh đối mặt với bà, mấy giây sau mới đẩy cửa bước vào phòng bệnh.
Bà ngoại không tỉnh lại nên cậu chỉ ngồi ở chiếc ghế bên cạnh giường, nhìn bà ngoại đang nằm trên giường bệnh như trước.
Tống Mỹ Thanh vô cùng bất mãn nhưng cũng sẽ không vào đây làm ầm ĩ.
Từ lâu Trịnh Lam đã không sợ giằng co với bà nữa, cậu chỉ không muốn bà ngoại phải phiền lòng mà thôi.
Trông bà không bao lâu, Bùi Yến gửi tin nhắn cho cậu, nói anh đã về khách sạn.
Cuối cùng Trịnh Lam cũng cười cười, đang muốn trả lời lại anh thì nghe thấy bà ngoại gọi tên cậu, Trịnh Lam đặt điện thoại xuống một bên.
"Bà ngủ có ngon không ạ? Có chỗ nào không thoải mái không bà?"
Ban đầu Trịnh Lam còn tưởng tạm thời bà ngoại chưa trả lời được những câu hỏi này của cậu, không ngờ tinh thần của bà đã tốt hơn nhiều rồi, bà từ tốn nói: "Bà ngủ ngon lắm."
Buổi chiều bà ngoại đã có thể ngồi dậy, bác sĩ tới kiểm tra mấy lần, bảo ngày mai có thể đưa bà ra ngoài đi dạo, hít thở không khí trong lành.
Trịnh Lam cảm thấy mình được may mắn đập trúng rồi, buổi tối khi gọi điện với Bùi Yến thì cậu kể ngay cho anh tin tức tốt này, xong cậu lại áy náy nói: "Em không thể đến ăn cơm cùng anh được rồi.
Nhưng bây giờ bà em đã đỡ hơn nhiều, đêm em về khách sạn với anh nhé."
Tất nhiên Bùi Yến nói được, anh hỏi: "Muốn anh đến đón em không?"
Trịnh Lam nghĩ đến việc Tống Mỹ Thanh đã làm, sợ Bùi Yến đến đây lại bị mắng giống cậu, nói: "Không cần đâu anh, em tự đi được."
Buổi tối cậu ở với bà ngoại cho đến khi bà ngủ say, dặn đi dặn lại cô y tá rồi mới yên tâm ra về.
Ra khỏi bệnh viện, Trịnh Lam vẫy tay gọi xe, cậu mệt đến mức quên không thông báo cho Bùi Yến một tiếng là mình đã bắt đầu đi.
Đến khách sạn, cậu ấn thang máy lên tầng cao nhất.
Về những phương diện thế này thì Bùi Yến chưa từng bạc đãi bản thân mình, anh đều ở nơi tốt nhất, ăn đồ tốt nhất.
Đứng ngoài cửa phòng, Trịnh Lam giơ tay ấn chuông cửa.
Một loạt tiếng bước chân truyền đến, Bùi Yến nhanh chóng mở cửa, hai tay ôm lấy eo cậu, xoay người ôm cậu vào trong.
Cánh cửa bị đóng sầm lại, Trịnh Lam bị anh đè lên cửa tỉ mỉ hôn, hương gỗ vương vấn trong mũi.
Trong khoảng thời gian đó, Bùi Yến khàn giọng hỏi cậu có mệt hay không, ngón tay dừng trên eo cậu vuốt v e.
Trịnh Lam nhẹ nhàng lắc đầu, đôi mắt hiện rõ sự mệt mỏi gắng gượng nhìn anh, lại muốn dung túng anh.
Mãi đến cuối cả hai mới giải tỏa được phần nào [email protected] muốn của mình, Trịnh Lam vô cùng mệt mỏi co mình trong vòng tay của Bùi Yến như sợ lạnh.
Thỉnh thoảng, khi Bùi Yến hơi cử động khiến giữa hai người có một khoảng trống, Trịnh Lam sẽ cau mày lại rồi anh sẽ ôm cậu vào lòng.
Bùi Yến nhận ra Trịnh Lam thiếu cảm giác an toàn một cách trầm trọng, anh chỉ có thể cố gắng ôm chặt người vào trong ngực.
Ngày hôm sau, Trịnh Lam tỉnh dậy sớm hơn Bùi Yến như mọi khi.
Cậu nằm trong ngực Bùi Yến ngủ rất ngon, cảm giác được ngủ đủ giấc giúp cả người cậu có tinh thần hơn một chút.
Bùi Yến vừa mở mắt thì đã nhìn thấy Trịnh Lam quần áo chỉnh tề đứng ở bên cạnh anh.
"Em muốn đi thăm bà ngoại." Trịnh Lam hôn một cái lên mắt anh, nói: "Em đã nghĩ về việc trở lại trường.
Bây giờ bệnh tình của bà ngoại em không quá ổn định, nên có lẽ em sẽ về muộn một đến hai tuần.
Anh về trước nhé, được không anh?"
Bùi Yến không ngờ rằng cậu sẽ đột ngột nhắc đến chuyện này, nhưng thực ra đây là điều mà anh đã luôn muốn hỏi, nhưng anh không đề cập đến vì cảm thấy thời điểm không thích hợp.
Bùi Yến nâng cánh tay đang không có sức lực vào sáng sớm, xoa xoa mái tóc của Trịnh Lam: "Tùy em quyết định."
Trịnh Lam cụp mắt nhìn anh, vẫn thấy không nỡ, giọng nói cũng nhỏ hơn: "Vậy khi nào anh đi ạ?"
"Ngày kia, vé máy bay lúc đầu anh đặt vào ngày kia."
Bùi Yến nói xong bỗng nhận được một cái ôm từ Trịnh Lam.
Cậu nằm hẳn xuống, hai chân khuỵu xuống quỳ trên giường, Bùi Yến ôm lấy eo của Trịnh Lam và kéo cậu vào trong ngực, lay cậu như đang trêu một đứa nhóc.
Trịnh Lam vẫn đang trong cơn buồn ngủ nhưng không đi không được, cậu nũng nịu để Bùi Yến giúp mình tỉnh ngủ.
Bùi Yến nghe xong thì bật cười, ghé vào tai cậu thổi một hơi.
Hơi thở ấm áp từ anh khuếch tán trong tai của cậu, đôi môi mềm mại áp sát tới, đầu lưỡi ở trong tai cậu khuấy lên tiếng nước.
Cả người Trịnh Lam run rẩy, tay bám chặt vào vai của Bùi Yến, đuôi mắt cậu đỏ bừng, giống như được vết nhòe do bút vẽ để lại.
"Không muốn mà..." Cậu khẽ kêu, mềm mại như một con mèo.
Bùi Yến không để ý tới, đến khi anh nghịch chán rồi thì mới buông cậu ra, còn cố ý hỏi cậu: "Tỉnh ngủ chưa cục cưng?"
Trịnh Lam về bệnh viện, cậu cũng yên tâm phần nào sau khi nghe cô ý tá nói tối hôm qua bà cậu ngủ rất ngon.
Bước vào phòng bệnh, bà ngoại đã tỉnh và đang ngắm nhìn bầu trời bên ngoài.
Hôm nay nắng rất đẹp, Trịnh Lam nhớ đến lời bác sĩ