Bữa ăn cuối đón năm mới ăn tới khuya, bởi vì Bùi Yến nói bữa cơm tất niên chính là để ăn lâu hơn một chút.
Trên bàn cơm Bùi Yến gọi điện thoại cho ba mẹ anh, vừa mới nhấn nút gọi, Trịnh Lam ở bên cạnh chạy đi mất, bị phạt đứng úp mặt vào tường, hai mắt lại vô cùng có tinh thần nhìn về phía bên này.
Bùi Yến bật loa ngoài, ba mẹ của Bùi Yến đều có mặt, trước tiên là hỏi Bùi Yến bữa cơm tất niên như thế nào, Bùi Yến lập tức mở camera sau ra quay về phía bàn ăn.
Truyện mới cập nhật
Đồ ăn trên bàn nhìn rất giống cơm nhà, kiểu dáng cũng không giống như là mời đầu bếp đến làm, mẹ và ba Bùi liếc nhìn nhau, mẹ Bùi lập tức hỏi: "Con tự làm ở nhà à?"
"Mẹ thấy con trai của mẹ có khả năng đó sao?" Bùi Yến nhìn nhìn Trịnh Lam.
Trịnh Lam khẩn trương nắm lấy quần, cậu biết vì phép lịch sự nên phải đi ra chào hỏi, cậu đi ra sau lưng Bùi Yến ngồi xuống.
Bùi Yến nắm eo cậu, chuyển máy ảnh, nói: "Ba mẹ, đây là Trịnh Lam, bạn trai con."
"Chào cô chú ạ." Trịnh Lam khẽ gật đầu.
Mẹ Bùi trẻ hơn rất nhiều so với những gì cậu tưởng tượng, mỉm cười nhìn về phía cậu: "Con chính là bác sĩ Tiểu Trịnh sao? Chào con."
Bùi Yến dựa lưng vào ghế, chừa không gian lại để bọn họ nói chuyện phiếm, tay còn lại ôm Trịnh Lam, theo tiết tấu cuộc nói chuyện mà nhẹ nhàng vuốt v e.
"Một bàn đồ ăn này là do con làm hết đúng không? Bùi Yến cũng sẽ không chịu nấu ăn đâu."
"Con chỉ biết là mấy món đơn giản." Trịnh Lam ngượng ngùng nói.
"Người trẻ bây giờ biết nấu ăn cũng rất tốt." Mẹ Bùi không tiếc lời khen ngợi cậu.
Ban đầu Trịnh Lam lo lắng mà ngồi xuống, dần dần cậu cũng bình tĩnh lại, thậm chí còn lấy tay chụp lên mu bàn tay của Bùi Yến.
Nói chuyện gần nửa tiếng, Bùi Yến mới không chịu nổi ngắt lời: "Mẹ, con còn chưa ăn xong nữa."
"Biết rồi biết rồi, con ghét bỏ người mẹ này." Mẹ Bùi nhìn chằm chằm Bùi Yến một lát rồi ôn hòa nhìn về phía Trịnh Lam, "Vậy bọn cô ở đây đợi hai đứa tới nhé."
Cúp điện thoại xong, Trịnh Lam thở dài ra một hơi, ngồi trên bàn ngây ngẩn một hồi.
Bùi Yến cũng không quấy rầy cậu, lấy một chén canh đặt vào trong tay cậu.
Sau một lúc, Trịnh Lam tự cầm lên uống, thìa đụng vào chén vang nhẹ lên.
Bùi Yến đã ăn rồi, chống tay nhìn cậu.
Trịnh Lam nhịn không được bật cười, rút giấy lau miệng, hỏi anh: "Nhìn em làm gì?"
"Vì em đẹp." Bùi Yến trả lời không một chút do dự.
Bùi Yến chai mặt đã quen, Trịnh Lam cũng không còn giống như trước chỉ đùa một chút đã đỏ mặt, bây giờ còn có thể chọc ngược lại anh: "Òoo."
Bùi Yến cười cười, ôm cậu vào lòng, lại nói thêm lần nữa: "Tại sao anh không thể nhìn nàng dâu của anh?"
Trịnh Lam lấy cùi chỏ chống đỡ, đứng lên, xoay người nói: "Em muốn đi thu dọn đồ."
Lỗ tai cậu lại đỏ lên.
Hai người cùng nhau thu dọn bàn ăn, sau đó tắm ch ung.
Tắm rửa xong, Bùi Yến ôm ngang Trịnh Lam đi vào phòng, vén chăn đắp kỹ cho cả hai.
"Sắp sáng rồi." Bùi Yến thì thầm vào tai cậu.
Năm nay, hai người họ không xem tiết mục cuối năm, không đi đốt pháo hoa, cũng không đi xem thả đèn, chỉ ở nhà lặng lẽ ôm lấy nhau.
Lưng của Trịnh Lam kề sát vào lồ ng ngực của Bùi Yến, ngón tay hai người nắm chặt lấy nhau, môi của Bùi Yến cách một lớp áo ngủ hôn lấy hình xăm ngay xương bả vai của cậu.
Bây giờ anh đã quá quen thuộc với chỗ này, đôi khi thậm chí nhắm mắt lại cũng có thể nói đâu là cánh bướm, đâu là râu bướm.
Giờ phút này, Bùi Yến nói với cậu: "Anh dán môi vào tim của nó, tim đập nhanh quá."
Trịnh Lam cười, trở mình tìm một nơi thoải mái trong ngực anh, nhắm mắt lại.
"Nói chuyện với mẹ anh có cảm giác như thế nào? Còn hồi hộp không?" Bùi Yến hỏi.
"Đương nhiên là hồi hộp rồi, đây là mẹ anh đó, hơn nữa em cũng không hay ở cùng với người lớn." Trịnh Lam do dự hỏi anh: "Anh cảm thấy biểu hiện hôm nay của em có được không?"
"Đương nhiên là tốt rồi." Bùi Yến nói: "Em làm một bàn đồ ăn to thế, có thể làm được như vậy, mẹ anh có gì mà không hài lòng?"
"Em sợ dì không thích em..." Trịnh Lam nói ra lo lắng của cậu.
"Bà rất là thích em, chỉ với người mẹ thích thì mẹ mới nói nhiều như vậy." Bùi Yến trấn an cậu: "Họ đều đang chờ chúng ta đón năm mới."
Đã không biết bao lâu rồi Trịnh Lam mới nghe thấy cụm từ cùng nhau đón năm mới này.
Dường như từ xưa tới nay chưa từng có ai chờ đợi cùng với cậu, cũng không có ai nghĩ rằng thiếu cậu thì cậu tụ họp được.
Mãi cho đến khi bọn họ đi đến nơi đất khách quê người, một lần nữa gặp nhau, mối quan tâm trong lòng một lần nữa lại hiện lên.
Trịnh Lam và Bùi Yến như hòa vào làm một, giống như là đã tìm thấy một nửa khác của chính mình.
Ngày xuất ngoại, thời tiết vô cùng tới, máy bay không bị trì hoãn, Bùi Yến nắm tay Trịnh Lam đi qua ống lồ ng.
Khi đó phía chân trời tản ra ánh sáng, ánh sáng yếu ớt chiếu vào pha lê phía trên, chiết xạ ra rất nhiều màu sắc.
Trải qua một thời gian dài ngồi trên máy bay, cuối cùng cũng thuận lợi hạ cánh.
Loa trong sân bay nhắc nhở, Trịnh Lam xách hành lý đi vào sảnh lớn, cậu nhận ra đây là sân bay nơi cậu và Bùi Yến chia tay nhau.
Bước chân cậu không tự chủ được chậm lại, Bùi Yến nắm tay càng thêm dùng sức, cũng dừng lại theo.
Anh không hỏi cậu làm sao vậy, chỉ thấy trong ánh mắt của Trịnh Lam như vậy khiến Bùi Yến chịu không nổi.
Tất nhiên anh biết cậu đang nghĩ tới cái gì, phần ký ức đó hai người đều khóa lại, giấu đi, vậy mà vẫn còn tồn tại.
Bùi Yến dẫn cậu đi ra ngoài, đường phố sáng sớm rất tối và lạnh lẽo.
Anh sờ tóc cậu, Trịnh Lam ngay lập tức dịu dàng ngoan ngoãn dựa vào.
"Lam Lam..."
Anh chỉ gọi một tiếng, tâm ý hai người như tương thông.
"Về sau chỉ có đoàn tụ, không có biệt ly."
Trịnh Lam nắm chặt hay tay, mang những cái ôm năm đó không cho anh, giờ trao lên, thu lại những lời nói nhẫn tâm năm ấy đã nói ra.
Nhà họ Bùi phái xe