--Dịch : Autumnnolove--
CHƯƠNG 158
Sau khi phân tổ xong, đạo diễn lại tách mỗi người của từng đội ra hành động.
"Đúng rồi, hôm nay các vị khách mời ra ngoài kiếm tiền cần phải tách ra hoạt động độc lập."
"Tự lực cánh sinh, không cho phép nằm thắng."
Đạo diễn lại nhấn mạnh: "Tổ tiết mục sẽ phân người giám sát các người, nếu ai đu càng người khác, tiền kiếm được sẽ bị tịch thu xem như trừng phạt."
Tự mình kiếm tiền, như vậy mới có cái để ghi hình.
"Đạo diễn, ông thật tàn nhẫn."
"Biết ngay là đạo diễn không có lòng tốt mà!"
Tuy rằng ngoài mặt mọi người đều đang oán giận đạo diễn, nhưng thực ra rất ủng hộ quyết định này.
Tham gia chương trình này, trừ Lục ảnh đế tùy hứng cùng Kỷ đỉnh lưu không quan tâm đến nhiệt độ, những người khác đều thực để ý. Có người đã âm thầm cân nhắc, kiếm tiền như thế nào để có biểu hiện xuất sắc nhất, tỷ như Bạc Tương Tương.
--Wattpad: Autumnnolove--
Khách mời cùng các thực tập sinh về phòng tắm rửa sửa soạn một phen, lúc này mới từ từ ra cửa.
Trấn cổ này làm du lịch chỉ là phụ, thật ra đã sớm hình thành những khu nhà xưởng truyền thống ứng dụng công nghệ hiện đại. Hai bên phố cũng có nhiều cửa hàng bán các sản phẩm từ những ngành nghề truyền thống. Chẳng hạn như nghề gốm, cắt giấy, khắc gỗ, thêu thùa, nặn tượng đất, mặt nạ, điêu khắc,...Quán trà cũng không ít, vào bên trong có thể nghe Kinh kịch và xem Biến diện*.
(*) : Biến diện hay còn gọi là chuyển mặt nạ. Các diễn viên sẽ chuyển từ một mặt nạ này sang một mặt nạ khác và để lộ ra khuôn mặt mới ngay trong chớp mắt trước toàn thể khán giả. ... Ngày nay, số lượng nghệ sĩ tham gia biểu diễn nghệ thuật Biến diện không nhiều nhưng đi đến đâu họ cũng được đón chào nồng nhiệt.
Mọi người đi thẳng một đường, hết nhìn trái rồi lại nhìn phải.
Tô Thanh Lam lưu luyến dời ánh mắt khỏi cặp tượng đất đáng yêu, ôm tay Lạc Ninh nói: "Muốn mua chúng ghê á!"
Lạc Ninh khẽ cười nói: "Chờ sau khi kết thúc phát sóng trực tiếp, cô có thể đặc biệt đến đây mua sắm."
Các cô gái khi nhìn thấy những món đồ thủ công đáng yêu tinh xảo đều không khống chế được mà muốn mua chúng.
"Đúng rồi, đến lúc đó chúng ta lại cùng nhau tới mua mua mua."
Tô Thanh Lam nói xong hỏi: "Ninh Ninh, cô muốn kiếm tiền như thế nào?"
Lạc Ninh nghĩ gì nói đó: "Tôi chuẩn bị đi tìm cửa hàng tượng đất mượn một ít đồ dùng, sau đó tự mình nặn tượng đất bán kiếm tiền."
Nếu như đến các xưởng thủ công xin làm công, khẳng định sẽ không thú vị bằng tự mình bán hàng và kiếm tiền. Mục tiêu của cô vẫn là cảm tình của người xem và các fan của mình.
Hai mắt Tô Thanh Lam sáng lên: "Cô còn biết nặn tượng đất sao?"
Lạc Ninh gật đầu: "Trước kia có học qua."
(*) : Nghệ thuật tạo nặn tượng đất là một loại nghệ thuật dân gian cổ xưa ở Trung Quốc. Những tượng đất được nhào nặn bằng đất sét, tô màu hoặc không tô màu. Nghệ thuật này đã trở thành một trong những nội dung quan trọng trong kho tàng văn hóa truyền thống dân tộc Trung Hoa.
Vừa vặn phía trước có một cửa hàng tượng đất, cô đi vào nói chuyện với ông chủ. Đối phương đáp ứng cho cô thuê đồ dùng cùng khoảng trống bên ngoài mặt tiền cửa hàng.
Diệp Tử Kiêu và Phong Dật Phàm lập tức chủ động xin ở lại hỗ trợ Lạc Ninh. Tuy rằng bọn họ chưa từng nhìn thấy Lạc Ninh làm tượng đất sét, nhưng cảm thấy cô sẽ không làm cho bọn họ thất vọng. Bây giờ bọn họ đều có một niềm tin mãnh liệt đối với cô.
Thật ra các thực tập sinh và khán giả đều rất tò mò, không biết Lạc Ninh có thật sự biết nặn tượng đất sét hay không.
[ Tôi còn tưởng rằng Ninh bảo sẽ lựa chọn bán đồ đan lát, nào ngờ cô ấy lại còn có tay nghề khác? ]
[ Cũng không biết nặn ra gì không, thật ra cái này cũng không khó, tôi cũng làm được, có điều hơi xấu thôi ]
[ Lỡ như cô ấy nặn xấu quá sợ là sẽ không có ai muốn mua đó ]
[ Rõ ràng là Lạc Ninh muốn lòe thiên hạ. Có thể bán đồ đan lát thì không bán, lại một hai phải đi làm chuyện mình không am hiểu để hấp dẫn ánh mắt của mọi người, một hồi không bán được thì đội quần cho mà xem ]
[ Như vậy người ta mới tìm được cảm giác tồn tại hiểu không, nói không chừng cô ta không biết xấu hổ là gì đâu ]
Antifan luôn không tìm ra được chỗ nào để nói xấu, lúc này được dịp không ít người liền nhập cuộc phun trào.
[ Sao mấy người biết Ninh bảo không làm được? Mấy người từng nhìn thấy cổ nặn tượng đất sét sao? ]
[ Đúng vậy. Ninh bảo của tôi người đẹp lại khéo tay. Tôi tin tưởng cô ấy nói được làm được. ]
[ Tôi chờ đám antifan này bị vả mặt ]
Nhóm Quả Chanh cũng rất có niềm tin với Lạc Ninh, lập tức đứng ra phản bác.
–Dịch: Autumnnolove–
Sau khi Lạc Ninh sắp xếp xong, liền hỏi Tô Thanh Lam: "Cô định làm gì?"
Tô Thanh Lam thở dài, "Tôi chuẩn bị đi đến mấy xưởng thủ công hỏi một chút, xem có thể được thuê làm công sống qua ngày hay không."
Cô không có tay nghề, cũng chỉ có thể đi làm công.
"Tôi đi trước, chút nữa lại đến tìm cô". Sau đó cô lưu luyến không rời tách ra với Lạc, cũng mang theo hai thực tập sinh cùng rời đi.
Tô Thanh Lam đi rồi, Lạc Ninh lại nhìn Lục Tuân cùng Kỷ Tinh Hành hỏi: "Còn hai người?"
Lục Tuân cười chỉ chỉ một cửa hàng khắc gỗ bên cạnh nói: "Thật trùng hợp, tôi cũng có ý tưởng giống em, dùng tay nghề để kiếm tiền".
(*) : Chạm khắc gỗ (mộc điêu) là một trong những loại hình nghệ thuật dân gian lâu đời nhất ở Trung Quốc với lịch sử phát triển hàng nghìn năm.
Sau đó anh liền tìm chủ cửa hàng thương lượng, thuê đồ dùng và mặt tiền cửa hàng. Cũng có hai thực tập sinh chủ động ở lại hỗ trợ anh.
[ Lục thần vậy mà cũng muốn dựa vào tay nghề kiếm cơm? ]
[ Không biết tay nghề điêu khắc của Lục thần thế nào, trông anh ấy trẻ tuổi như vậy, sợ là có chút khó khăn á ]
[ Lục thần của tôi khẳng định sẽ không kém, cho dù anh ấy có điêu khắc xấu đi nữa tôi cũng muốn mua ]
[ Chỉ có tôi phát hiện Lục thần tìm cửa hàng vừa vặn ở bên cạnh Ninh bảo sao? Thực sự có cần trùng hợp như vậy không? ]
[ Trùng hợp gì đâu, tôi cảm thấy đây chính là cố ý. ]
[ Thiệt luôn á, tôi cảm giác Lục thần có chút tâm cơ, ha ha! ]
[ Cp của em càng ngày càng real mọi người ơi, mái chèo em cũng chưa từng được sờ qua ]
Kỷ Tinh Hành thấy Lục Tuân lại tìm được cơ hội ở cùng Lạc Ninh, trong lòng thầm mắng to Lục Tuân là đồ chó tâm cơ không biết xấu hổ.
Anh ta cũng đi đến trước mặt Lạc Ninh, hỏi: "Ninh Ninh, em nói coi anh nên làm cái gì đây?"
Vẻ mặt của anh ta như kiểu 'em nói cái gì anh cũng sẽ nghe theo em', từ cún lang thang đáng thương biến thành cún nuôi trong nhà.
Lạc Ninh cũng thật sự rất hiểu Kỷ Tinh Hành, cô suy nghĩ một lúc mới đưa ra đề nghị: "Không phải anh rất giỏi võ sao, hay là anh tìm nơi nào gần đây mãi võ đi."
Tình cờ trước mặt lại là một mảnh đất trống trải, nơi này bình thường dành cho khách du lịch nghỉ ngơi. Hiện tại có thể tận dụng nó để kéo nhân khí.
Kỷ Tinh Hành ngẩn người: "A, em muốn anh mãi võ sao?"
Anh cảm thấy thật tủi thân, tại sao chó tâm cơ Lục Tuân lại có thể bán đồ thủ công, còn anh lại phải đi bán nghệ.
Sao Lạc Ninh lại không nhìn ra được anh ta đang suy nghĩ gì: "Nếu như anh muốn làm gì khác cũng được mà, nhưng mà anh biết làm gì khác không?"
Kỷ Tinh Hành: "....". Tất nhiên là không rồi!
"Anh thật sự phải đi bán nghệ sao?". Anh lại hỏi.
Lục ảnh đế đứng một bên lên tiếng: "Kêu cậu đi bán nghệ chứ có phải bán thân đâu, cậu cứ e ấp như vậy làm gì, còn sợ người xem sẽ nhào tới ăn thịt cậu sao?"
Gia hỏa này dạo này đầu óc linh hoạt, lại biết nghĩ đến thể hiện trước mặt Lạc Ninh. Nhưng mà anh sẽ để anh ta được như ý nguyện sao? Tất nhiên là không rồi!
Kỷ Tinh Hành trợn trắng mắt: "Anh không e ấp vậy anh đi bán nghệ đi!"
Lục ảnh đế cong môi, ý cười có chút sâu xa: "Tôi với Lạc lão sư giống nhau, dựa vào tay nghề kiếm cơm."
Ý tứ chính là: cậu không có tay nghề, cậu còn biết làm gì khác sao?
Sau đó anh lại nhìn về phía Lạc Ninh, hỏi: "Em cảm thấy thế nào?"
Lạc Ninh cười gật đầu: "Tôi cảm thấy anh nói rất đúng."
Sau đó nhìn Kỷ Tinh Hành đầy vẻ ghét bỏ: "Anh hỏi ý kiến tôi, tôi đưa ra chủ ý thì anh lại không vui. Không thích bán nghệ thì thôi, tự mình tìm việc đi."
Mãi võ thôi mà, gia hỏa này lại ngượng ngùng õng ẹo gì chứ, cô cũng lười quan tâm đến anh ta.
[ Ha ha, Lục thần thật là có năng lực cà khịa ]
[ Thanh mai nhìn bằng nửa con mắt ]
[ Tiểu Tinh: đắng lòng! ]
[ Tiểu Tinh: tôi cảm thấy rất tức giận và trống rỗng ]
[ Kỷ Tinh Hành: chẳng qua là vì tôi không có tay nghề thôi, tôi dễ dàng sao? ]
Kỷ Tih Hành: "..."
Thấy Lạc Ninh có vẻ như sắp hết kiên nhẫn, lúc này anh mới ủy khuất nói: "Được rồi, anh đi bán nghệ vậy."
Anh cũng chưa từng nói sẽ không bán nghệ mà!
Vốn dĩ anh muốn để cho Lạc Ninh biết, bây giờ chuyện gì anh cũng có thể nghe cô ấy. Tuy rằng anh cảm thấy có chút xấu hổ khi ra mãi võ đường phố, nhưng vì cô ấy anh hoàn toàn có thể, nhân tiện muốn cô ấy cổ vũ anh một chút.
Nhưng tất cả đều bị người nào đó phá hỏng hết, còn bị cô ấy hiểu lầm rằng anh đang làm giá, không vui vẻ khi cô ấy cho ý kiến. Quả nhiên Lục chó tâm cơ là người anh ghét nhất, ghét không gì sánh bằng.