*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. --Dịch : Autumnnolove--
CHƯƠNG 263
Lời Lạc Ninh vừa nói khiến cho mọi người đều sửng sốt.
"Ý của cô là...ban tổ chức đã sớm đến hòn đảo này và xây dựng một thành phố. Sau đó dùng công nghệ 6D để chiếu hình ảnh ảo hóa chồng lên, cho nên thật và giả đang lẫn lộn với nhau?"
Lạc Ninh gật đầu: "Đúng vậy, tôi đoán là như thế."
"Những gì chúng ta nhìn thấy trước đó, đều đã được ban tổ chức dùng công nghệ thực tế ảo chia thành các không gian xếp chồng lên nhau, làm cho chúng ta có cảm giác chúng ta chính là những người thật duy nhất trong siêu thị."
"Nhưng thực tế thì không phải! Người của 120 đội tuyển, thật ra đều đang ở cùng một chỗ."
"Nơi chúng ta đang đứng, hình như là một kho hàng. Nhưng nếu tôi đoán không sai, đây vẫn là nơi mà chúng ta xuất hiện trước khi trời tối. Nó chỉ là thay đổi phép chiếu ảo với một hình nền khác mà thôi."
Nhạc Khiếu vẫn chưa hiểu rõ, hỏi: "Nhưng cách thu thập đồ dùng của chúng ta không giống nhau, vì sao chúng ta có thể tập hợp cùng một chỗ với nhau?"
Thật ra, vừa rồi anh ta cũng không thể nào hình dung được điều này. Bởi vì anh ta không cảm nhận được tác động của việc dịch chuyển. Vả lại, 'cổng dịch chuyển' kia chính là thứ trong tưởng tượng, không thể nào xuất hiện ở hiện thực. Nhưng khi trời sáng lại, họ đã tập hợp ở một nơi rồi.
Lạc Ninh mỉm cười và trả lời: "Có thể giải thích bằng giả thuyết công nghệ xếp chồng không gian mà tôi vừa nói. Chúng ta ở cùng một nơi, nhưng bởi vì hình ảnh ảo hóa sẽ chiếu những bối cảnh khác nhau, cho nên chúng ta không nhìn thấy nhau."
"Nhưng hệ thống công nghệ ảo 6D này rất thông minh. Nó có thể phân tích ra hướng đi của mỗi người dựa trên thứ tự lấy đồ của họ, sau đó lợi dụng hình ảnh ảo hóa để hướng dẫn chúng ta đến nơi tập trung."
Thấy vẻ mặt của đám người Nhạc Khiếu còn đang bối rối, cô thay đổi cách nói: "Tôi sẽ làm một phép so sánh vậy. Chẳng hạn như hệ thống sẽ thiết lập cho mỗi đội một điểm trung tâm, lấy tôi làm ví dụ."
"Ví dụ như tôi đứng ở vị trí trung tâm là hiệu thuốc, vậy tuyến đường gom nhặt vật dụng của mọi người sẽ bị hệ thống dẫn đường mà đi đến chỗ tôi."
"Và tôi đang đứng ở hiệu thuốc, trên thực tế cũng không phải là hiệu thuốc. Nó vẫn sẽ có những kệ thuốc, nhưng vị trí thực sự thì chắc là vẫn ở siêu thị. Có điều chúng ta lại nhìn thấy nó ở bên ngoài siêu thị thôi."
"Nói tóm lại, không cần biết là các cậu lựa chọn như thế nào, hệ thống sẽ làm cho các cậu đều tập hợp ở một điểm. Trời tối chẳng qua là hệ thống đang thay đổi bối cảnh cho chúng ta."
"Vả lại, sắp tận thế thì vật dụng mà mọi người muốn mang theo cũng chỉ có vài loại cơ bản và thiết yếu nhất thôi."
"Vì vậy, trên thực tế, ban tổ chức chắc chắn đã tập trung tất cả vật dụng lại ở gần khu vực này. Chẳng qua là hình ảnh ảo hóa tạo ra rất nhiều bối cảnh khác nhau, khiến cho chúng ta sinh ra ảo giác không giống nhau."
Lạc Ninh am hiểu nhiều công nghệ tiên tiến hơn thế này rất nhiều. Sau khi ngây người ở trong đó một hồi, cô đã vén được bức màn bí mật.
Giải thích như thế, mọi người đã hiểu được đại khái. Nhạc Khiếu bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Hóa ra là thế! Tôi cứ bảo sao lại có người thật ở trong này, sao có thể 'dịch chuyển' đến cạnh nhau. Tôi chẳng cảm nhận được mình bị dịch chuyển gì cả, thì ra là do hình chiếu ảo của công nghệ 6D kia tạo ra."
Phàn Dã nhướng mày, "Nói như vậy, có nghĩa là chúng ta đang bị ban tổ chức chơi một vố sao?"
–Wattpad: Autumnnolove–
Lúc này, tại phòng nghiên cứu trên đảo thi đấu, nhóm nghiên cứu cũng đang xem phát sóng trực tiếp và nghe được những gì Lạc Ninh nói. Ban đầu, họ cho rằng để cho những người chơi cảm thấy hoang mang sẽ rất thú vị. Cư dân mạng cũng cùng cảnh ngộ, hoàn toàn không nghĩ ra vì sao bỗng nhiên các thành viên trong đội lại tập hợp đầy đủ với nhau, đây là người thật bước vào thế giới ảo. Họ còn đang đắc ý và kiêu ngạo, nào ngờ lại bị Lạc Ninh nói huỵch toẹt ra bí mật.
"Cô gái tên Lạc Ninh này không phải chỉ là một nghệ sĩ thôi sao? Sao cô ta lại biết nhiều như vậy?"
"Nhìn thấu mà không lộ ra. Chắc chắn là cô ấy cố ý, cảnh báo chúng ta đừng kiêu ngạo."
"Có thể nhìn thấu sự sắp xếp của chúng ta, cô Lạc Ninh này nhất định cũng am hiểu công nghệ thực tế ảo, mà thậm chí là còn biết rất nhiều. Sau khi kết thúc trận đấu, mời cô ấy đến đây giao lưu đi."
Mọi người nhịn không được mà trao đổi rôm rả, ai cũng cảm thấy tò mò về Lạc Ninh.
Một người đàn ông trung niên đeo mắt kính, khí độ bất phàm, ngồi ở vị trí trung tâm, lên
tiếng: "Kế tiếp hãy tập trung vào vị Lạc Ninh này."
Đây chính là nhà đầu tư lớn nhất kiêm người lên kế hoạch của công nghệ 6D. Ngồi bên cạnh ông ấy là một chàng trai dáng người gầy gò, lúc này đang xem Lạc Ninh thông qua phát sóng trực tiếp với vẻ bất ngờ và nghiền ngẫm. Y không nghĩ đến Lạc Ninh còn có kiến thức về công nghệ thực tế ảo, chẳng phải cô ấy là thầy phong thủy sao?
Nếu Lạc Ninh nhìn thấy y, chỉ cần liếc mắt một cái thì cô cũng sẽ nhận ra, y chính là người mà cô đã từng chẩn bệnh - Y Lăng Phong.
–Editor: Autumnnolove–
Ngày tận thế, trong thành phố.
Lạc Ninh nói với Phàn Dã: "Cũng không thể nói là chúng ta bị ban tổ chức chơi đùa được, phải nói là công nghệ của họ thật sự rất đỉnh. Nếu không mọi người cũng sẽ không có cảm giác chân thực, và hoang mang không biết tại sao như thế."
"Nhưng mà...các cậu cần tìm hiểu nghiên cứu nhiều như thế làm gì? Các cậu đâu có làm về công nghệ cao, suy nghĩ quá nhiều sẽ làm bản thân bối rối thêm thôi."
"Nếu đã tham gia giải đấu, cứ thỏa sức mà chơi và trải nghiệm công nghệ chân thực như thế là được rồi."
"Mặc dù là thật giả lẫn lộn, nhưng không thể không nói thật sự rất thú vị."
Cô cũng không quên nhắc nhở: "Bắt đầu từ bây giờ, các cậu phải xem nơi này là một thế giới thật và đưa bản thân hòa nhập hoàn toàn vào trong. Nếu không, các cậu cứ chờ bị loại đi."
Bặc Hiên rất tán thành: "Đúng vậy! Công nghệ không phải là vấn đề mà các cậu có thể hiểu được, các cậu cứ thành thành thật thật mà hoàn thành nhiệm vụ đi."
Đám người Phàn Dã: "..."
Cái gì gọi là 'suy nghĩ quá nhiều sẽ làm bản thân càng thêm bối rối'? Cái gì gọi là 'không phải vấn đề mà họ có thể hiểu được'? Họ có cảm giác như bản thân vừa bị người ta mắng là ngu ngốc vậy.
Phàn Dã bất đắc dĩ xua tay: "Được rồi, chúng ta không cần thảo luận về vấn đề công nghệ và chỉ số thông minh này nữa đâu."
Anh ta vốn còn cảm thấy chỉ số thông minh của anh ta rất cao, nhưng ở trước mặt Lạc Ninh và Bặc Hiên, đột nhiên anh ta có cảm giác đầu óc của mình có vẻ hơi nông cạn.
Nhạc Khiếu cũng nói: "Tôi cũng cảm thấy nên như vậy. Chúng ta vẫn nên đi ra ngoài điều tra manh mối trước đi, tin vắn thông báo đã được gửi đến rồi."
Vì vậy, mọi người thu thập đồ dùng và bỏ vào ba lô. Sau đó tìm kiếm lối ra của nhà kho. Lạc Ninh đưa một con dao xẻ dưa hấu còn thừa cho Cận Phi Dương - người vẫn chưa kịp tìm vũ khí.
[ Hồi nãy tôi nghĩ mãi cũng không ra, vì sao mọi người có thể tụ tập lại với nhau. Nghe Lạc Ninh nói xong, tôi mới hiểu sơ sơ. ]
[ 'Không gian phân cách xếp chồng' là cái quỷ gì? Xin lỗi, tôi không hiểu gì cả. Sao Lạc Ninh lại biết mấy thứ này? ]
[ Học sinh giỏi chính là học sinh giỏi, ba của bạn vẫn là người sinh ra bạn, bạn chỉ cần biết chuyện này là được rồi. ]
[ Tôi cảm thấy giải đấu này rất không phù hợp với tôi, tôi vẫn luôn cảm thấy rằng chỉ số thông minh của tôi không đủ. ]
[ Ha ha, bạn không cô đơn! ]
[ Nói không chừng ba người Nhạc Khiếu cũng nghĩ giống cậu đó. Cảm giác ở trước mặt Lạc Ninh và Bặc Hiên, họ chính là ba chàng ngốc. ]
[ Thế nên...giải đấu phát sóng trực tiếp này thật ra là phản ánh chỉ số thông minh của chúng ta? ]
[ Cảm giác như đang nhắc đến sự ngu ngốc của tôi một lần nữa. ]
[ Thật ra, ngay từ đầu tôi rất mâu thuẫn khi biết Lạc Ninh tham gia giải đấu phát sóng trực tiếp này, nhưng bây giờ hổng hiểu vì sao tôi lại cảm thấy 'hơi bị ngon' nhỉ? Phải chăng tôi là người hay thay đổi? ]
[ Tôi cũng cảm thấy rất có tương lai nhỉ? ]
---
Cảm ơn mn đã để lại những comment thiệt dễ thương cho mình. Mình vẫn nhớ sẽ bão chương cho mn, nên đang chuẩn bị để mai đăng đây.
Sẵn khoe thằng con thơ khờ dại của mình =)))