7.11.2021
Editor: Autumnnolove
Fanpage: Bản dịch 0 đồng
---
Không phải chỉ có Lộ Nhiên tò mò vấn đề này, những người khác cũng vậy, đều đang trông chờ nhìn về phía Lạc Ninh.
Lạc Ninh cười nói: "Tôi dựa vào độ ẩm không khí và phân bố của thực vật bốn phía mà phán đoán."
Đồng Già không khỏi kinh ngạc hỏi: "Em còn có thể cảm nhận được độ ẩm không khí?"
Lạc Ninh gật đầu: "Có thể a!"
"Đỉnh của chóp! Bọn anh không hề cảm nhận được gì luôn". Lần này Đồng Già cũng không nghi ngờ những gì Lạc Ninh nói nữa.
Lạc Ninh cười nói: "Đội trưởng Hàn cùng đội trưởng Phù chắc chắn cũng cảm nhận được, cũng phán đoán được vị trí của con sông đó."
Những người khác nhìn về phía hai người: "Phải không?"
Hàn Trì cười khẽ: "Cái này xác thật là chúng tôi cũng biết, nhưng mà không có chuẩn giống như Lạc Ninh thôi."
"Lúc này tôi phán đoán bờ sông cách đây gần ba cây số."
Lạc Trạch Vũ hỏi: "Cũng dựa trên độ ẩm không khí cùng thực vật bốn phía mà suy luận ra sao?"
Hàn Trì gật đầu: "Đúng vậy!"
Do có phát sóng trực tiếp, cho nên hắn cũng không có nói bọn họ phải trải qua quá trình huấn luyện chuyên nghiệp mới có thể suy luận được như vậy.
"Cho nên vẫn là Lạc lão sư của bọn em lợi hại hơn đúng không?". Trên mặt mấy người Lạc Trạch Vũ tràn đầy kiêu ngạo.
Hàn Trì không thể phủ nhận liền gật đầu, "Lạc lão sư của các cậu đúng là lợi hại hơn."
Hắn đứng dậy: "Tôi cũng đi theo các người nhìn xem con sông có phải cách đây tầm một cây số không."
Đây là đảo hoang chân chính chưa được khai hoang, sợ các vị khách mời này sẽ xảy ra chuyện, cho nên mặc kệ là đi nơi nào, bọn họ đều phải có người đi theo mới được. Người trong đội Lạc Ninh nhanh nhẹn đứng lên, đi theo hướng cô vừa chỉ.
Hoang đảo này tất cả đều là rừng cây rậm rạp, cũng không có lối đi, đi bộ cũng không dễ dàng gì. Phải hơn mười mấy phút sau, tầm nhìn qua hàng đại thụ phía trước trở nên trống trải hơn, một con sông xuất hiện trước mắt mọi người.
"Thật đúng là một cây số, Lạc Ninh cô phán đoán rất chuẩn xác."
Hàn Trì vương tay nhì nhìn đồng hồ, đây là đồng hồ đặc chế của hắn, không chỉ có thể xem thời gian mà còn có chức năng định hướng cùng độ dài quãng đường.
"Lạc lão sư lúc nào cũng lợi hại!". Mấy người Lạc Trạch Vũ vui vẻ khen ngợi.
Lạc Ninh khẽ cười: "Cảm ơn đã khích lệ!"
Cô đi đến gần bờ sông cúi đầu quan sát, liền nhìn thấy rất nhiều cá đang bơi lội.
"Mấy cậu lại đây bắt cá đi". Cô nói.
Đám người Lạc Trạch Vũ còn chưa từng trải nghiệm qua bắt cá ở sông, đi qua đi lại vài lần thấy nước sông không sâu quá, liền đem giày vớ cởi ra hào hứng chạy xuống nước bắt ra. Bận rộn cả buổi mà đám thực tập sinh chưa bắt được con cá nào.
"Mấy con cá này giảo hoạt quá, không bắt được cái gì luôn". Mấy người này lúc bắt đầu khí thế hừng hực đến lúc này liền thành bất lực.
Sau đó ánh mắt tràn trề hi vọng nhìn về phía Lạc Ninh xin giúp đỡ: "Lạc lão sư, cô nói xem bọn em phải làm gì mới bắt được cá đây?"
Lạc Ninh cười nói; "Có hai cách, một là tìm nhánh cây cứng rồi mài nhọn một đầu, nhìn thấy cá thì lập tức chuẩn xác đâm xuống, còn cách thứ hai chính là làm lưới đánh cá đi vớt nó."
Đám thực tập sinh suy nghĩ lại nói: "Muốn đâm trúng cá, bọn em thấy mình không có cái năng lực đó rồi, Lạc lão sư dạy bọn em đan lưới đánh cá được không?"
Không biết vì cái gì, bọn họ luôn cảm thấy Lạc Ninh biết hết mọi thứ.
Lạc Ninh gật đầu: "Không thành vấn đề, mấy cậu đi qua bên kia cắt mấy cái dây leo kia lại đây, tôi dạy mấy cậu đan lưới đánh cá."
"Được được!". Mấy thực tập sinh vui vẻ cầm dao đi cắt dây leo.
Lục Tuân tìm được một nhánh cây dài, đã tước nhọn một đầu, "Tôi thử cách thứ nhất của cô thử xem."
Lạc Ninh ngồi trên một tảng đá bên bờ sông ra sức cổ động: "Được nha, bên này nhiều cá, Lục lão sư tới đây thử xem."
Lục Tuân xắn tay áo đền khuỷu tay, đi qua. Lạc Ninh phát hiện dáng dấp của người đàn ông này rất được ông trời ưu ái, cho dù đăng một bộ quần áo ngụy trang bình thường cũng không che giấu được khí chất hào hoa phong nhã. Xắn tay áo cầm nhánh cây vẫn không khác công tử ưu nhã là bao.
Cô cười cười chỉ một con cá lớn: "Con cá kia không nhỏ đâu."
Lục Tuân lập tức tươi cười; "Để tôi bắt nó!"
Hắn không có lập tức hành động mà nắm chặt nhánh cây chờ đợi, tìm được thời cơ và góc độ thích hợp, nhanh tay đâm xuống một cái. Một đám cá đang tung tăng bơi lội tực khắc tản ra, con cá ba cân kia bị đâm trung thân thể, treo ở đầu nhánh cây.
Lạc Ninh đã sớm nhìn ra Lục Tuân là người biết võ, đặc biệt là vừa rồi hắn còn xuống tay vừa chuẩn vừa tàn nhẫn, cho nên biết chắc hắn có thể bắt được cá.
Cô cười cười vỗ tay: "Lục lão sư thật giỏi!"
"Là cô dạy bảo