Khi Quý Thư về đến nhà, Tống Minh tới đón cô, nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của cô, thì hỏi: "Hôm nay lên lớp cả một ngày, con mệt rồi phải không?"
Quý Thư sợ Tống Minh lại giở trò với mình, buồn bực đáp lại một tiếng: "Vâng."
Nhưng không ngờ hôm nay Tống Minh lại cực kỳ an phận, Quý Thư nói xong liền trở về phòng thay áo, Tống Minh cũng đáp lại một tiếng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khi Quý Thư trở về phòng mới phát hiện Tống Cận vậy mà đã ngồi dậy khỏi giường, giọng cô ngạc nhiên: "Ơ, chồng?"
Tống Cận cũng nở một nụ cười thật tươi: "Vợ."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tống Cận đã từ từ đứng dậy khỏi giường, nhưng anh chỉ đứng được một lúc liền ngồi trở lại vị trí ban đầu.
“Chồng, anh có thể đứng dậy rồi sao?” Tâm trạng Quý Thư kích động, vành mắt lập tức đỏ ửng lên, nước mắt lã chã rơi xuống như chuỗi ngọc trai, mũi đỏ bừng, dáng vẻ kia quả thực làm cho người ta thương yêu.
Tống Cận vẫy tay với Quý Thư: "Vợ ơi, lại đây ôm anh."
Quý Thư vừa nghe thấy liền vội vàng chạy đến bên cạnh Tống Cận, nhào vào vòng tay ấm áp của chồng, kể từ sau khi Tống Cận không thể cử động nên chủ yếu đều là Quý Thư ôm Tống Cận, Tống Cận hoàn toàn không thể đáp lại. .
Giờ đây khi thực sự được ôm vợ trong lòng mình, Tống Cận hạnh phúc hơn bất cứ ai khác, người vợ dịu dàng non nớt của anh, cứ khiến cô trống trải, trong lòng anh cảm thấy áy náy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tống Cận nghĩ đến đó liền bắt lấy môi Quý Thư mà hôn, Quý Thư cũng cố hết sức để hôn đáp lại Tống Cận, chiếc lưỡi nhỏ linh hoạt quấn lấy chiếc lưỡi cứng cáp của Tống Cận, vừa mút vừa liếm, một lát sau tiếng nước " chậc chậc" vang lên khắp căn phòng.
Cửa đột nhiên truyền tới một tràng tiếng gõ, Tống Cận chỉ có thể chưa thỏa mãn mà buông cô vợ mềm mại của mình ra, vợ anh giống như một đóa hoa mỏng manh yêu kiều, chỉ hôn một lát thôi mà mặt cô đã đỏ bừng.
Tống Cận cũng cảm nhận được phần dưới của mình có xu hướng hơi ngẩng đầu lên. Đã hơn một năm anh không làm chuyện đó với vợ, thực ra anh cũng rất nhớ về nó, chẳng qua ngày tháng còn dài, anh có thể chờ đến tối.
Quý Thư lấy mu bàn tay lau nhẹ vết nước bọt trên khóe môi, cúi gằm mặt không dám nhìn Tống Minh đang đứng ở cửa.
Tống Minh biết rõ đôi vợ chồng son đang làm gì khẽ cười: "Tống Cận, con vừa tỉnh dậy, đừng mệt nhọc quá mức, Quý Thư à, con thay đồ rồi nhanh ra ngoài ăn cơm tối."
Tống Cận "dạ" một tiếng, Tống Minh lại đứng ở cửa thêm vài giây, ánh mắt không đứng đắn nhìn chằm chằm Quý Thư sau đó liền đi ra ngoài.
Quý Thư vào phòng vệ sinh để thay quần áo, mặc dù Tống Cận đã tỉnh dậy nhưng cô vẫn còn sợ hãi chuyện trước đây bị Tống Minh cưỡng bức, cô biết rằng cửa đã khóa, cơ thể đầy những dấu hiệu bị chà đạp, chỉ đơn giản là tắm nước ấm rồi ra khỏi phòng tắm.
Buổi tối lúc ăn cơm, Tống Cận ngửi thấy mùi hương thơm ngào ngạt trên người vợ mình, anh đã sớm đứng núi này trông núi nọ rồi, nào có tâm trạng để ăn xong?
Cuối cùng thì