Giản Tà thử mở cửa. Cánh cửa giống như bị chặn lại, cậu dùng sức đẩy, nhưng cánh cửa không nhúc nhích chút nào.
"..."
Cậu tiếp tục thử nhưng vẫn không khả quan hơn chút nào, ngược lại còn khiến lồng ngực đau đớn khôn nguôi. Giản Tà cúi đầu ho khan vài tiếng, buộc lòng phải tạm thời dừng lại.
Giản Tà không có sức để tạo ra một lực đẩy mạnh hơn.
Cậu kê sát lỗ tai trên cánh cửa, làm như thế thì có thể nghe thấy âm thanh tiếng đóng cửa, có lẽ là cánh cửa lớp học bị người ta cố tình khóa từ bên ngoài.
Bạo lực học đường.
Đối với một bộ phận nhỏ các nam sinh mà nói đây không phải là một từ ngữ xa lạ, nhất là trong không khí học tập căng thẳng như tại ngôi trường trung học trọng điểm này vậy.Những đứa trẻ này có thể hóa thân thành loài thú độc ác nhất, vì muốn giảm áp lực của bản thân mà bọn chúng lựa chọn chuyển dịch sự đau khổ lên những học sinh khác.
Giản Tà là học sinh nổi trội trong lớp.
Cậu có thành tích học tập nổi trội nhất, có khuôn mặt tinh tế mà đẹp đẽ, cho dù là đi lại một cách thản nhiên trong sân trường vẫn khiến người khác khi ngang qua không nhịn được mà quay đầu.
Cho dù là bộ đồng phục đơn giản, nhưng mặc trên người cậu lại khiến người ta cảm thấy trong trẻo đến lạ kỳ.
Cậu không học tiết thể dục, cũng không tham gia các hoạt động ngoại khóa, càng không thích đi hiên hoan chung với cả lớp, tỏa ra hơi thở thần bí vô cùng.
Nói chung, bọn chúng gọi những học sinh như cậu là "Kẻ được chọn".
Giản Tà lại biết rõ lý do.
Cha mẹ đều đã qua đời, hoàn cảnh gia đình sa sút, cậu được tạo điều kiện chuyển đến học tập tại trường trung học tư thục này đơn giản là vì thành tích học tập ưu tú.
Cũng không biết kẻ nào đã nói ra chuyện này, thêm mắm dặm muối mà kể cho mọi người, rồi lại bịa thêm ra mấy chuyện xấu xa làm cả lớp trong quãng thời gian này luôn xúm lại xa lánh cậu.
Giản Tà cũng chẳng quan tâm đến một chút trò trẻ con như thế, luôn giữ vững vai trò là một học sinh ngoan.
Nhưng hôm nay thì không được, bảy giờ cậu phải đi làm gia sư, không thể đến muộn.
Giản Tà bực mình nghĩ, đợi sau khi ra ngoài cậu sẽ tìm cách khiến cho mấy người này không dám đến tìm cậu gây chuyện nữa.
Mặt cậu không chút cảm xúc gỡ chiếc ghim băng được giấu trong ống tay áo ra chọc vào ổ khóa, nghe ổ khóa vang lên một tiếng "ca" nhẹ nhàng, cánh cửa vốn nên bị khóa cứng đã theo tiếng động mà mở ra.
Trong nháy mắt khi nhận ra tình cảnh bên ngoài, Giản Tà nhướng mày, cậu cảnh giác bước lùi một bước theo bản năng.
....Mấy học sinh vốn nên chặn cậu ngoài cửa không thấy đâu cả.
Thay vào đó là những thi thể nằm xiêu vẹo trên hành lang với tình trạng tử vong thể thảm. Người bị hại thất khiếu chảy máu, tứ chi không trọn vẹn, con ngươi trợn trừng như thể đã nhìn thấy điều gì khủng khiếp lắm, dùng hết sức chạy trốn mà không thoát được, chỉ có thể sợ hãi đối mặt với cái chết.
Đây rõ ràng không phải là cái chết bình thường.
Cùng lúc đó, Giản Tà nghe thấy tiếng thở dốc từ phía hành lang. Nhưng đoạn hành lang trong tầm nhìn của cậu thì không hề có bóng dáng ai cả, chỉ có những âm thanh như tiếng mưa rơi từ trên trần nhà cho thấy quái vật đang ở rất gần cậu.
Hít một hơi thật sâu rồi cậu ngẩng đầu lên, tầm mắt cậu cùng con yêu vật to lớn đang treo mình trên trần nhà chạm vào nhau.
Nó có bốn chân dài và dẹt, có ba cặp mắt kép như mắt ruồi, nước dãi tanh tưởi vàng khè chảy xuôi theo khóe miệng, khắp người phát ra mùi hôi thối như mùi trong WC.
Nhận ra Giản Tà có thể nhìn thấy mình, nó nghiêng đầu, sáu con mắt nhìn cậu chằm chằm đều chiếu rọi bóng dáng thân thể đang đứng trên hành lang.
Động tác đó bình thường thì như là làm nũng vậy, nhưng nghĩ đến vẻ bề ngoài xấu xí của nó thôi cũng đủ thấy ngứa mắt.
"Con người? Mày.. có thể nhìn thấy.. tao?""..."
Mặt Giản Tà vô cảm, tự nhủ trong lòng là không thấy gì cả, cứ thản nhiên như bình thường là được.
Thời điểm gần một năm trước khi tai nạn xe hơi khiến cha mẹ cậu đều qua đời diễn ra, Giản Tà đang ngồi ở hàng ghế sau. Trông cậu bây giờ hoàn toàn bình thường như thể có một phép màu đã xảy ra, nhưng cậu lại bị mắc một căn bệnh quỷ dị không thể kể với người khác..
...Cậu có thể nhìn thấy các loại yêu quái với hình dáng kỳ dị đang lẩn trốn trong đám đông.
Đặc biệt nhất là khi cậu đi đến những địa điểm linh thiêng, hoặc là nhìn những vụ thảm sát không thể điều tra nguyên nhân trên truyền hình.
Thông thường trên cơ thể người bị hại đều có một luồng khí màu đen quẩn quanh, mà mấy người cảnh sát lại chưa bao giờ để ý đến điều này.
Dựa theo bệnh tình, thầy thuốc phỏng đoán rằng vụ tai nạn đã dẫn đến việc tụ máu não, mà bộ não của con người phức tạp đến mức các thiết bị y tế đắt nhất hiện nay cũng không thể phát hiện được.
Cho nên, dù nền y học hiện đại không thể đưa ra được lời giải cho hiện tượng này, nhưng khả năng cao là vụ tai nạn làm cho dây thần kinh của bộ não bị tổn thương tạo ra hiện tượng ảo giác.
Nhưng loại ảo giác này không thể coi là bệnh thần kinh, bởi vì các phương pháp trị liệu truyền thống không hề có hiệu quả, cũng vì thế nên hiện tại cậu được xuất viện.
Nghe vậy, Giản Tà do dự một lát mới nói thật chậm rãi: "Nói đơn giản, cháu bây giờ được coi bệnh nhân tâm thần đang trốn viện một cách hợp pháp đúng không?"
Bác sĩ: ".. Cũng có thể nói như thế. Tôi đề nghị cháu sau này nên uống thuốc đúng giờ và tích cực phối hợp trị liệu."
Dù thế nào, giả vờ không nhìn thấy không có gì khó khăn hết, giống như việc không nhìn bất kỳ kẻ nào thôi.
Sau khi cha mẹ đột ngột qua đời, Giản Tà tự nhủ không cần bất kể điều gì, sống cuộc sống đơn giản bình thản như bao người là được.
Nhưng mà, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy một con yêu vật chủ động gϊếŧ người.
Nói một cách đơn giản thì mấy con yêu vật Giản Tà nhìn thấy thường đi xuyên qua cơ thể con người, giống như là thạch hay cao su gì đó, vì vậy cũng chẳng để tâm đến chúng là bao.
Nhưng con yêu vật hôm nay rõ ràng là có thực thể, có thể bò trên trần nhà cũng có thể nói chuyện.
Chuyện quan trọng nhất đó là..
Nó ăn thịt con người.
Giản Tà biết bản thân cậu nên cảm thấy hoang mang và lo sợ vào lúc này, bởi vì quá rõ ràng là con yêu vật này đã nhận ra cậu không hề có khả năng đe dọa đến nó.
Đôi cánh dính đầy chất lỏng tanh hôi của nó xòe ra và lay động, khiến cho nước cùng máu bắn tung tóe lên vách tường bốn phía, tạo nên tư thế chuẩn bị sẵn sàng trước khi tấn công con mồi - là cậu.
Nhưng Giản Tà không hề có chút sợ hãi nào trước tình cảnh như vậy.
Giống như sau vụ tai nạn đó những cảm xúc mãnh liệt hay cảm giác đau đớn của cậu đều đã biến mất một cách sạch