Giản Tà cất kẹo vitamin đi, lơ đãng nói: "Cháu là người đã báo cảnh sát. Cháu cũng nhìn thấy con yêu vật mà các cô chú đang đề cập đến."
Nói xong câu này cậu dùng đầu lưỡi rê qua hàm dưới một chút, nếm được vị quả quýt còn đọng lại trong miệng...Được thôi, dù không rõ lý do vì sao mà ông bác sĩ đó lại lừa dối cậu, nhưng kẹo vitamin này ăn cũng rất ngon, cậu lại muốn ăn thêm rồi.
Nghe thấy cậu nói như vậy, thân thể Trình Lý ngồi đối diện run lên, hai mắt kinh ngạc trợn lên, cùng đồng nghiệp ngồi bên nhìn nhau với ánh mắt khiếp sợ.
Khoan...Đã có kết luận cậu không phải hung thủ thì nhóm người này lẽ nào không đến để biết toàn bộ sự kiện à?
Ngay lúc Giản Tà còn đang mày chau mặt ủ thì người đồng nghiệp nữ kia đã đang hoang mang thốt lên: "Cháu có thể nhìn thấy nó? Cháu có điên không? Cháu còn chưa chết đúng không? Đầu óc cháu có tỉnh táo không?"
"..." Giản Tà vừa mới thoát khỏi danh hiệu bệnh nhân tâm thần: "...Các cô chú đang đùa với cháu đúng không?"
Dù giật mình thật đấy, được cái Trình Lý không để Giản Tà phải chờ lâu đã nhanh chóng giải thích rõ ràng: "Nói chung là, người bình thường không thể nhìn thấy yêu vật... Chỉ có một số người có linh cảm mạnh mẽ mới có thể nhìn thấy mà thôi. Các cô chú không hề nghĩ đến cháu lại có thể nhìn thấy nó."
Linh cảm là từ để biểu thị mức độ nhạy cảm đối với yêu vật. Ngành Quản lý Siêu nhiên đã chia linh cảm thành nhiều cấp độ, cao nhất là cấp A,có các cấp A, B,C.
Đối với những nhân viên điều tra hiện trường mà nói, có được linh cảm càng cao thì trong quá trình tác nghiệp tại hiện trường càng thuận lợi. Điều đó cho phép họ càng có nhiều khả năng để nhanh chóng phát hiện điểm khác thường.
Nhưng điều đó cũng có nghĩa là bọn họ càng dễ dàng chứng kiến những sự kiện không thể giải thích được bằng khoa học, khiến tâm lý bị ảnh hưởng nặng nề dẫn đến điên rồ, cho nên có được cấp độ linh cảm cao cũng không phải là chuyện tốt.
Mà cấp độ linh cảm của người bình thường là cấp D, cả đời không bao giờ nhìn đến bộ mặt khác của thế giới... Ngoài thời điểm bị quái vật ăn thịt ra.
Nhưng điều này cũngđồng nghĩa rằng kẻ đó đang kề cận với cái chết.
Nhưng Giản Tà đang ngồi trước mặt bọn họ không hề bị tổn thương, cũng không có bộ dạng của người bị chấn động thần kinh. Ngoài khuôn mặt tái nhợt tinh xảo và quầng mắt có chút đậm màu cho thấy cậu có chút mất ngủ ra thì cậu nhìn hoàn toàn bình thường.
"Thế tại sao các cô chú lại đến trường gặp cháu?" Giảm Tà hỏi.
Trình Lý trả lời: "Các cô chú đến là để bảo vệ cháu. Dù cháu không thể nhìn thấy con yêu vật, nhưng vì trên người cháu mang theo hơi thở của nó, những con khác cũng có thể bị thu hút mà đến tấn công cháu."
Dù sao thì cậu là người báo cảnh sát, trên cơ thể người bị hại có thể vẫn còn lưu trữ mùi vị của con yêu vật đó.
Giản Tà nói: "Cháu có thể tự mình bảo vệ bản thân." Cậu không muốn có người liên tục theo sát bên cạnh. Hơn nữa cậu luôn cảm thấy cả sự kiện vẫn có điểm khác thường, trên người cậu hình như có một bị mật...
Căn cứ lời mà người phụ nữ kia vừa nói, hơi thở của con yêu vật được đánh giá cấp B kia đã hoàn toàn biến mất, điều này gợi cho Giản Tà nhớ đến cảnh tượng những giọt máu sau khi con yêu vật nổ tung thì tập trung bên dưới đế giày cậu ngày hôm qua.
Sự biến mất của những hơi thở đó hình như có liên quan đến chuyện cậu nghe thấy âm thanh lạ.
"Nhưng cháu là một học sinh bình thường." Người phụ nữ nói: "Yêu vật thì sẽ không tuân theo pháp luật đâu."
"Chúng nó không tấn công cháu đâu." Từ sau tai nạn gần một năm trước, Giản Tà đã chạm trán với nhiều kiểu yêu vật khác nhau, dù làm ngơ không phải là biện pháp hữu hiệu nhất nhưng thật ra chưa thấy con yêu vật nào có ý đồ tấn công cậu hết.
Ngoài trừ tối hôm qua. Đương nhiên, mặc dù cậu không hiểu lý do tại sao, nhưng kết cục của nó thì cậu vẫn nhìn thấy.
Giản Tà cảm thấy sự kiện ngày hôm qua không phải là ngẫu nhiên, mấy con yêu vật thật sự không thể tiếp cận cậu, cậu giống như là bị một cái có thức chiếm hữu rất cao đồ vật đánh dấu.
Dù cho Giản Tà đang mặc đồng phục không thuộc về thế giới thần bí kia, nhưng kỳ lạ chính là khi cậu nói ra những lời này, bọn họ đều cảm thấy hơi lạnh tỏa ra phía sau lưng cậu, những người khác trong phòng không nhịn được mà ớn lạnh rùng.
Trong lòng bọn họ vang lên một đáp án vô cùng khó tin. Tại sao không có yêu vật nào muốn chết mà dám đến gần cậu, bởi vì...
Vì sao?
Khuôn mặt Trình Lý có chút đăm chiêu, sau vài phút im lặng, hắn đưa cho Giản Tà một tấm danh thiếp. Giản Tà nhìn bên trên danh thiếp có đề một dẫy số, nhận.
"Cháu đã nói như vậy, các chú cũng không kiên trì. Đây là số điện thoại của chú, nếu cháu gặp nguy hiểm thì có thể gọi điện cho chú."
Giản Tà "A" một tiếng cũng không từ chối đến cùng. Sợ bản thân có thể sẽ làm rơi mất tấm danh thiếp nên cậu lấy điện thoại ra lưu lại dãy số đó.
Áp lực ở trường trung học tư thục rất lớn, nhưng cũng không ngiêm cấm học sinh sử dụng điện thoại ở trường như một số ngôi trường khác.
Trình Lý nhìn Giản Tà bấm điện thoại, rất bất ngờ nói: "Điện thoại của cháu cũng xịn ra phết đấy."
Trước đó hắn nghe các thầy cô giáo khác nói rằng tình hình kinh tế của Giản Tà không được tốt lắm thì phải. Cậu ngoài phải chịu áp lực học tập ở trường còn phải đồng thời làm thêm ba công việc khác, nhưng chiếc điện thoại cậu đang sử dụng là kiểu mới nhất hiện nay.
"Đây là quà tặng khi cháu rút thăm trúng thưởng trong trung tâm thương mại." Giản Tà không chút nghĩ ngợi trả lời. Chiếc điện thoại trước kia cậu dùng là một loại điện thoại đời cũ.
Trình Lý cảm thấy ghen tị vô cùng: "Bình thường cháu vẫn luôn may mắn như thế à?" Từ trước đến nay hắn chỉ rút được "chúc bạn may mắn lần sau" khi tham gia rút thăm trúng thưởng thôi, còn điện thoại mới á? Đây là may mắn đến như nào vậy trời??
Giản Tà nhìn hắn: "Vẫn bình thường mà."
Thật ra cậu vốn không muốn rút, dù sao thì vận may khó đoán lắm, nhưng người tổ chức sự kiện cứ nhất định bắt cậu phải tham gia. Đối phương nôn nóng đến khuôn mặt biến dạng, trán đổ mồ hôi lạnh, nhấn mạnh rằng sẽ cho cậu rút thăm miễn phí khi thấy cậu không có hứng thú với hoạt động này.
Chuyện là thế đấy.
Đó cũng là lần đầu tiên Giản Tà gặp phải chuyện như vậy, thấy không yên tâm, cảm giác kiểu như bị lôi kéo tham gia bán hàng đa cấp. Nhưng nhìn người tổ chức sự kiện than thở đến là đáng thương, giống như chỉ cần Giản Tà không tham gia thì hắn sẽ chết, cậu đành phải miễn cưỡng rút một tờ.
Ngạc nhiên hơn là tờ thăm mà Giản Tà rút lại trúng giải nhất, cậu bất ngờ nhận được một chiếc điện thoại di động.
Cậu còn nghĩ đối phương sẽ ăn quỵt cơ, không ngờ ông chủ đó lại nhanh chóng đưa quà tặng rồi tiễn cậu đi, kém chút nữa là khua chiêng gõ mõ ăn mừng, vẻ mặt như thể được giải thoát làm Giản Tà không biết phải nói gì.
Mơ hồ. Vũ trụ bao la không bao giờ thiếu chuyện kỳ lạ.
"Tôi không biết là gần đây có rút thăm đấy."
"Có thể là tổ chức đúng lúc cháu đi siêu thị thôi." Giản Tà cất điện thoại, ngẩng đầu lên nói khách sáo: "Thế, bây giờ cháu đi được chưa?"
"Được rồi."
Nhìn hai người quyết định nhanh chóng như vậy, người phụ nữ vội vàng