Giản Tà không kiềm chế được mà nhìn tấm thiệp đang nằm bên cạnh.
Vừa rồi cậu bị chiếc bánh ngọt thu hút sự chú ý nên không chú ý đến tấm thiệp, một vật có khả năng cao sẽ cho thấy thân phận của người tặng quà.
Thế là Giản Tà vươn tay cầm tấm thiệp lên xem xét.
Nó chẳng khác gì những tấm thiệp mẫu mà cửa hàng bánh ngọn thường tặng kèm trong hộp bánh, bên trên có in hình hoa Bách Hợp, nhìn đã thấy không có nhiều giá trị điều tra lắm.
Giản Tà lật tấm thiệp lại thì nhìn thấy hàng viết như được in trên đó.
...Sinh nhật vui vẻ, có quà tặng.
Phần chữ ký thì càng không có thêm thông tin gì, vì nó không được ký bằng tên của người gửi quà, mà chỉ đơn giản viết "ngày kỷ niệm một năm".
Rốt cuộc là ngày kỷ niệm một năm nào vậy...?
Song quà tặng....
Là nói về chiếc đồng hồ đúng không?
Tự nhiên cậu nghĩ đến tin đồn gần đây mà ba người kia rải rác về mình.
Thật ra Giản Tà không cảm thấy có hứng thú với những món đồ xa xỉ phẩm đó, khi mà bạn mặc quần áo vỉa hè giá mấy chục nhìn vẫn trở thành tiêu điểm trong mắt mọi người, thì quần áo và những phụ kiện thương hiệu đã không còn quan trọng nữa.
Phần lớn mọi người chỉ nhìn khuôn mặt cậu ấy mà.
Việc ba người đó biết hoàn cảnh của Giàn Tà không tốt như là cá mập ngửi thấy mùi máu tanh, đi rêu rao khắp nơi là cậu hành động mờ ám, sẽ ăn trộm ăn cắp này nọ.
Nói chung là cứ chuyện gì làm người ta ghét thì nói, mặc kệ người nghe có tin hay không, còn bọn họ thì nói hăng hái lắm.
Lần gần đây nhất là bọn họ nói Giản Tà ăn trộm đồng hồ của bọn họ.
Dù Giản Tà không để ý đến lời rêu rao của bọn họ, cũng chẳng để tâm. Nhưng khi học lớp tiếng Anh cứ bị thầy giáo nói mấy câu có hàm ý xâu xa nên đã viết trong vở của mình một câu...
...Có điện thoại di dộng thì cần đồng hồ làm gì, nghĩ tôi cần chắc.
Giản Tà: "..."
Cậu chắc chắn mình không nói với ai những lời này.
Mà những chữ này cậu dùng bút chì để viết vào vở, vừa viết xong là đã lấy bút chì xóa đi. Cậu lại không có ai ngồi cùng bàn thì không thể nào xuất hiện việc bị nhìn lén.
Bánh ngọt chắc chắn là loại đặt làm, mặt trên phủ đầy các loại hoa quả tươi ngon và bơ.
Giá có khi phải mấy trăm ấy.
Sau một lát suy nghĩ, Giản Tà gọi điện thoại cho số máy được in trên tấm thiệp.
Không để cậu phải chờ lâu điện thoại nhanh chóng được nhấc máy: "Xin chào, tôi có thể giúp gì cho ngài?"
Giản Tà đọc dòng số in trên tấm thiệp.
"Ai là người đặt làm chiếc bánh đó này thế?" Giản Tà hỏi luôn.
"Chào ngài, vui lòng giữ máy, chúng tôi sẽ nhanh chóng kiểm tra lại hệ thống đặt hàng." Một lát sau, bên trong điện thoại vang lên giọng nói có chút hoang mang: "...Vâng, thưa anh, số điện thoại dùng để đặt đơn hàng là số điện thoại anh đang gọi đến cho chúng tôi."
...?
Giản Tà nói cảm ơn rồi cúp máy. Giản Tà lật lại nhật ký cuộc gọi trên điện thoại xem có cuộc gọi nào mà cậu không hề nhớ hay không.
Cậu không cuộn lên lâu thì ngón tay liền dừng lại.
...Thế mà thật sự có.
Còn là cuộc gọi sau mười giờ.
Nhưng lúc đó cậu hẳn là đang nằm ngủ trên gường đúng không...?
Được đó, điện thoại của cậu tự bỏ tiền tặng quà sinh nhật gây kinh hãi cho chủ nhân của nó.
Nếu không phải cậu biết rõ giá chiếc đồng hồ này lên đến sáu con số không, có khi còn là hàng chục hàng trăm, trong khi thẻ ngân hàng của cậu chỉ có mất triệu, thì cậu đã nghĩ mình bị mất trí nhớ.
Có thể đây là hàng giả cũng nên.
Giản Tà ôm một tia hy vọng nhỏ nhoi, nhập mã số in trên hộp đồng hồ kiểm tra trên mạng.
Những con số không hiện lên trên điện thoại khiến Giản Tà theo bản năng đếm đếm, một hai ba bốn năm sau bảy...
Không nhìn nữa, sợ quá đi.
Nhập vào máy tên nhãn hàng.
...Đây là hàng thật đấy.
Tay cầm điện thoại hơi run.
"..."
Điện thoại bất ngờ đổ chuông đánh vỡ không gian yên tĩnh trong phòng.
Giản Tà đang bơi trong các loại nghĩ, cũng tỉnh táo lại.
Cậu nhìn điện thoại, nhận ra đây là điện thoại của ông chủ chỗ hôm nay cậu đi làm thêm. Thế mà sắp tám giờ rồi. Vậy mà cậu lại quên giờ.
Giản Tà chưa bao giờ đi muộn, bởi vì như thế sẽ bị trừ tiền lương.
Có thể là giá trị của chiếc đồng hồ đó gây chấn động quá lớn cho Giản Tà, cách mọi chuyện xảy ra cũng khiến cho người ta không thể hiểu được, đã khiến cậu quên mất chuyện mình là người còn phải đi làm.
Tính, cứ tạm thế đã.
Dù sao từ sau tai nạn Giản Tà cũng được nhiều chuyện kỳ quái rồi, lại thêm một chuyện cũng không ảnh hưởng gì cả.
Thật ra, nhiều khi cậu nghĩ cách mà mình suy nghĩ không được bình thường cho lắm.
Người ta hay gọi là phóng khoáng.
Chẳng hạn nếu người bình thường biết chuyện yêu vật cấp B, chưa rõ có nguy hiểm hay không, chắc chắn sẽ nhận sự bảo vệ của Cục Quản lý Siêu nhiên, nhưng cậu thì không.
Lại còn ông bác sĩ được khu phố cử đến kiểm tra vì mục đích quan tâm, nói chuyện thì lặp đi lặp lại mà hành vi thì không bình thường chút nào.
Là người khác thì có khi đã thấy tò mò với thái độ né tránh, không dám đối diện vô cùng kỳ quái của tay bác sĩ đó khi gặp Giản Tà, mà bản thân Giản Tà từ khi biết loại thuốc mà mình uống từ trước đến nay là kẹo vitamin cũng chẳng có bao nhiêu hiếu kỳ.
Nhưng sẽ chẳng có ai đặc biệt tặng một chiếc đồng hồ đắt tiền cho cậu chỉ vì muốn làm hại cậu đúng không?
Vậy thì phí tổn cao quá.
Người có khả năng tài chính như thế thì làm sao mà để tâm đến một học sinh bình thường như cậu cơ chứ?
Chẳng hợp lý tí nào, nằm mơ có một nàng tiên ốc sống trong nhà còn bình thường hơn.
Dù nghĩ thế nhưng tay Giản Tà vẫn đặt chiếc đồng hồ vào hộp, đậy nắp và cất nó cẩn thận trong ngăn tủ duy nhất có khóa trong phòng ngủ của cậu.
Sau khi đem đồ vật có giá trị cất đi, Giản Tà kiểm tra căn nhà một lần nữa, nghĩ thế nào mà cậu lại đen chiếc bánh cất vào trong tủ lạnh.
Sau đó cậu cầm theo điện thoại đi ra cửa.
Vừa đi được mấy bước, tầm mắt Giản Tà lơ đãng lướt qua cửa sổ, bước chân cậu ngừng lại rồi chậm chạp xoay người.
Cửa sổ trong phòng khách không kéo rèm, nắng chiều tà màu vàng cam ấm áp chiếu qua khung cửa sổ, đem cái bóng của cậu kéo dài.
....Lúc này cậu nhìn nhầm rồi đúng không?
Hình như cái bóng của cậu vừa biến mất.
Giản Tà dừng lại rồi híp mắt, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra xoay người đi ra ngoài.
*
Đây là đơn hàng cuối cùng rồi.
Trời đã về khuya, chỉ còn lại thứ ánh sáng vàng mờ của ngọn đèn đường, nhìn không rõ dóng dáng của người đi dưới bóng đèn, chỉ có thể mơ hồ nhận ra một bóng người màu đen.
Giản Tà đỗ chiếc xe điện của cửa hàng ở ven đường, cởi mũ bảo hiểm ra, từ phía sau thùng hàng lấy ra túi đồ ăn được đóng gói sẵn.
Vài phút trước cậu đã gọi điện thoại cho vị khách này, dù bên kia nhanh chóng nhận điện thoại nhưng đường truyền dường như không ổn định, giọng nói trong loa nghe không rõ ràng, chỉ nghe một giọng nữ phát ra mấy từ đơn, lại còn có tiếng mèo kêu.
"Đói, đói lắm...Nhanh lên..."
"Muốn ăn..."
Giản Tà chau mày: "Được. Tôi sẽ đến liền đây."
Không biết vì sao, đối phương nghe cậu nói thế thì im lặng một cách kỳ lạ trong mấy giây, sau đó cười khúc khích tiếng vài rồi đột nhiên cúp điện thoại.
Giản Tà vừa đi trên sảnh chung cư vừa gọi điện cho khách hàng lần nữa.
Địa chỉ của vị này ở một khu chung cư, phòng 104 tầng 20, nếu người ta không chịu xuống nhận hàng thì Giản Tà chỉ có thể tự mang hàng lên đưa cho người ta.
Nhưng bây giờ Giản Tà gọi hai lần vẫn không có người nhận điện thoại, chỉ nghe giọng nói máy móc của hệ thống đều đều nói với cậu người nhận tạm thời không liên hệ được.
Cậu đang chuẩn bị cất điện thoại đi thì có người gọi đến.
Giản Tà nhận điện thoại, lần này, giọng nói trong điện thoại trở nên rõ ràng hẳn.
Giọng nói của cô ta nhẹ đến kỳ lạ, so với giọng nói khàn khàn lúc nãy thì hoàn toàn trái ngược, mà tiếng mèo kêu trong phòng cũng biến mất.
"Anh đứng ở đâu?...Có cần tôi đón anh không?"
Ực.
Cô ta dường như đang nuốt nước bọt.
Không gian trong điện thoại tĩnh lặng khiến cho âm thanh này trở nên đột ngột khác thường, cho thấy đối phương đang rất đói.
Cậu đang chuẩn bị trả lời thì đúng lúc này cửa thang máy đang chầm chậm mở tra trước mặt, bên trong không có ai.
Tạm dừng một chút, Giản Tà nói: "Không cần đâu."
"Anh có thể không tắt điện thoại được không? Dù sao thì anh cũng sắp đến rồi..." Cô ta cố nói với giọng êm ái: "Vì tôi đói quá..."
...
Giản Tà chau mày, cậu đứng trước cửa thang máy xoay người nhìn lại hành lang tòa nhà. Bên ngoài là một