"Em từng thấy hình người của Cự Long?"
Ban đêm.
Thời An chau mày, ngồi trên mép giường rơi vào suy tư.
Không khí vô cùng yên tĩnh, có một loại căng thẳng chạm vào là nổ ngay.
Cuối cùng, qua một lúc lâu, ma trùng chậm rãi mở miệng hỏi: "Thế là, đại nhân...!ngài thất bại?"
Thời An chậm rãi gật đầu.
"???"
Ba con ma vật trước mặt ba mặt nhìn nhau.
"Vì sao ạ?" Ma trùng không thể hiểu nổi nói.
Thời An: "..."
Ta cũng muốn biết á!!!
Tuy ba con ma vật vẫn đang đấu đá lẫn nhau, nhưng khi gặp phải kẻ thù bên ngoài thì chúng lại thống nhất chiến tuyến.
Con mắt hỏi: "Ngài...!ngài đưa ra ý muốn giữ khoảng cách với Mục Hành như thế nào?"
Thời An nói lại một lần đầu đuôi sự việc đã xảy ra hồi sáng.
Ba con ma vật đồng thời rơi vào im lặng.
Ma trùng: "..."
Đúng là phải tùy tiện tìm đại một lí do để tỏ ra hai người không phù hợp, ý kiến này cũng do chính nó đề xuất, nhưng mà không thích quần áo...
Thì quá tùy tiện rồi!
Chỉ cần là người đều sẽ nghĩ rằng ngài ấy đang nói đùa!
Con mắt oán hận trừng mắt nhìn ma trùng bên cạnh: "Nhìn cái ý kiến cùi bắp của mi kìa!"
Ma trùng đốp lại, tức giận nhào lên đánh nhau với con mắt: "Ý mi là gì hả?! Nói như kiểu ý kiến của mi tốt lắm ấy! Thiêu rụi Mục Hành? Mi tự mình làm thử xem!"
Hai con ma vật lại lần nữa bắt đầu đánh nhau.
Khói đen nhìn hai đồng nghiệp không đáng tin của mình, mệt mỏi thở dài.
Mệt mỏi quá, hủy diệt đi.*
(*Đây là một câu trong phim Người ngoài hành tinh điên cuồng 2019 của Thẩm Đằng, mình chưa coi nên không biết nghĩa cụ thể, nó thể hiện sự chán nản chỉ muốn phá hủy mọi thứ, chủ yếu dùng để chế giễu tình huống thất bại và tuyệt vọng.)
Thời An: "...Bọn mi nghiêm túc xíu coi!"
Thấy Thời An lên tiếng, lúc này hai ma vật mới không cam lòng ngừng trận đánh.
Ma trùng hít sâu một hơi, chậm rãi nói: "Lần, lần này đúng là lỗi của tui, do tui không chịu nói kĩ với ngài về cách nên tùy tiện tìm lí do như thế nào...!Nhưng mà, sau đó thì sao ạ? Lúc sau ngài có nhắc lại việc đó không?"
Dù sao việc đó xảy ra ngay khi Thời An vừa xuống lầu, nhưng thời gian Thời An rời đi khá lâu, lẽ nào trong khoảng thời gian này ngài ấy không tìm được dịp nào để nói lại lần nữa sao?
Thời An rơi vào trầm tư.
Hồi lâu sau, cậu xấu hổ mở miệng: "...Không có."
Ba con ma vật: "???"
Con mắt tan nát cõi lòng, tiếng khóc như muốn xuyên thủng trời cao: "Đại, đại nhân! Lẽ nào người thật sự vẫn còn dư tình chưa dứt với tên nhân loại kia sao! Hu hu hu hu hu!"
Thời An bị nó làm đau cả đầu: "Câm miệng."
Con mắt nấc một cái, mắt ngậm nước nhìn Thời An.
Thời An suy nghĩ một lát, giọng càng ngày càng nhỏ:
"...Thì là, ta quên thôi."
Dù hiện tại nhớ lại, Thời An vẫn cảm thấy trăm mối khó giải, dường như mỗi lần cậu nhớ ra muốn đề cập đến việc đó thì sẽ luôn có vật gì đó khiến cậu phân tâm, mãi đến cuối ngày...!Cậu đã hoàn toàn quăng chuyện đó ra sau đầu luôn.
Con mắt chém đinh chặt sắt nói: "Chắc chắn là tên nhân loại kia cố ý!"
Nó hung dữ trợn to mắt, như muốn dùng ánh mắt đâm thủng Mục Hành từ xa: "Nhất định là tên kia đã sớm không có ý tốt với đại nhân rồi!"
"Sao mi biết?"
Ma trùng cười lạnh một tiếng: "Trước khi nói người khác thì tự nhìn lại mình đi, mi cũng chẳng phải là thứ tốt lành gì."
Hai ma vật lại lần nữa xông vào xâu xé nhau.
Lần này khói đen đã không còn cảm thấy kinh ngạc nữa.
Nó nhẹ nhàng bay tới dừng lại trước mặt Thời An, hiến kế nói: "Theo ý tui, ngài thử nghĩ xem Mục Hành ghét cái gì, sau đó dùng mọi cách làm việc đó.
Thay vì ngài tự mình nói ra thì chẳng bằng để Mục Hành chủ động nói, ngài thấy được không?"
Thời An suy nghĩ một hồi.
Ừm, nghe cũng có lí ghê!
Cậu trịnh trọng gật đầu: "Được đó!"
***
Sau khi về nhà, Thời Thụy ôm bồn cầu nôn mửa một trận.
Tuy trên thân thể cậu ta không hề có một vết thương, nhưng ảo giác đau đớn trải qua trong mô phỏng khi nãy dường như vẫn còn âm ỉ dưới làn da.
Thời Thụy chùi miệng, cả người mềm nhũn ngẩng đầu lên, đi đến trước bồn rửa tay.
Trong gương là một khuôn mặt vặn vẹo đầy nước mắt nước mũi, trong con ngươi phủ đầy tia máu, không còn vẻ bình thản hờ hững giả tạo.
Thời Thụy siết chặt ngón tay, nhìn chằm chằm đôi mắt ngoan độc phản chiếu trong gương.
Mặc dù không có chứng cứ, nhưng Thời Thụy biết.
Đó chắc chắn là Thời An.
Không thể nào là người khác được.
Thời Thụy rửa mặt, lê hai chân ra khỏi phòng vệ sinh.
Cậu ta moi từ dưới giường của mình ra một cái máy truyền tin.
Một khuôn mặt bị bóng râm che khuất xuất hiện trên màn hình, giọng nói đã trải qua xử lí vang lên: "Lấy được đồ rồi à?"
Thời Thụy hít sâu một hơi: "Lấy rồi."
"Tốt." Người đối diện nói: "Bên tôi sẽ phái người tới lấy."
"Vẫn theo cách cũ."
"...Được."
Thời Thụy cắn răng nói.
Đây không phải là lần đầu tiên.
Lần đầu tiên là do người nọ chủ động liên lạc với Thời Thụy, người đàn ông bên kia máy truyền tin chỉ hỏi Thời Thụy một câu:
"Cậu có muốn thay đổi tình hình hiện tại của bản thân không?"
Thời Thụy đã nắm chặt cọng cỏ cứu mạng chìa về phía mình.
Ngày hôm sau, cậu ta được người Thời gia đón về, từ một đứa con riêng nghèo khó vất vả, không xu dính túi, không biết cha ruột của mình là ai lại biến thành cậu hai* nhà họ Thời, thậm chí có thể còn là người thừa kế tương lại của Thời gia.
(*Mọi người thích để nhị thiếu gia hay cậu hai nè)
Nếu không có người nọ, có lẽ Thời Thụy vĩnh viễn không thể nào thông qua khảo thí của Học viện năng lực giả.
Có lẽ cậu ta sẽ mãi mãi là một đứa con hoang giãy giụa ở cái nơi cằn cỗi kia.
Cảm giác một bước lên trời thật sự quá mức tuyệt vời.
— Loại cảm giác này, chỉ cần được hưởng qua một lần thì sẽ vĩnh viễn không thể nào quên.
Buổi tiệc đêm nọ của Thời gia, người đàn ông trong người chứa ma vật vực sâu là do chính Thời Thụy dẫn vào.
Cậu ta không biết người kia là ai, cũng không biết người đó có mục đích gì.
Nhưng Thời Thụy chỉ biết một điều, chỉ cần cậu ta nghe lời thì người nọ sẽ tiếp tục giúp đỡ cậu ta.
Chỉ cần có thể duy trì tình hình hiện tại, Thời Thụy sẵn lòng bỏ ra bất cứ giá nào.
Vì vậy, sau khi phát hiện Thời An không phải là đứa phế vật như cậu ta đã tưởng, Thời Thụy thật sự bắt đầu cảm thấy khủng hoảng.
Cậu ta bắt đầu cầu viện người nọ dồn dập hơn.
Dù là việc thu thập lại xác trùng xâm nhập trong buổi tiệc Thời gia, thậm chí Thời Thụy còn không cho ai biết thầm bồi dưỡng chúng rồi thả chúng vào trong sân mô phỏng, hoặc là cái túi nhỏ có thể hấp dẫn ma vật và cả bảo thạch chứa độc cậu ta đặt ở đầu giường Thời An...
Lượng tài nguyên và lực lượng cần có trong những việc đó không phải một đứa con riêng không có bối cảnh như Thời Thụy có thể thực hiện.
Mượn dùng được lực lượng cường đại và nguy hiểm đó khiến cậu ta nghiện.
Dù biết rõ hợp tác với lực lượng thần bí nọ không khác gì bảo hổ lột da, thế nhưng Thời Thụy vẫn không kìm được mà hết lần này tới lần khác chủ động tìm đối phương hợp tác.
Thời Thụy không quan tâm, cũng không muốn quan tâm rốt cuộc đối phương có mục đích gì.
Giống như đã bị mê muội, thứ duy nhất Thời Thụy muốn thấy là cái người vẫn luôn chắn đường mình sẽ biến mất.
Thời Thụy giơ tay lau mặt, ác ý nồng đậm tùy ý sinh sôi dưới đáy mắt.
Cậu ta cắn chặt răng, giọng khàn khàn nói: "Lần này, Thời An nhất định phải chết."
Dường như người đối diện cười khẽ, giọng nói đã trải qua xử lí mang theo một cảm xúc cực kì vi diệu:
"Đương nhiên."
Người nọ tắt máy truyền tin.
Sau lưng là một căn phòng cực lớn, cả căn phòng bị bao phủ trong bóng đêm, chính giữa căn phòng lóe lên một luồng sáng mờ ảo, một đồ đằng đỏ tươi được khắc rõ nét trên tấm bảng, thoạt nhìn như một pháp trận được vẽ bằng máu