Mục Hành yên lặng rũ mắt, biết nghe lời phải tiếp tục động tác vuốt ve.
Anh vuốt từ đầu đến đuôi, không mạnh không nhẹ, không nhanh không chậm, cứ thế vuốt dọc theo lớp vảy.
Bé rồng ùng ục hai tiếng, mềm mại nằm sấp trong ngực anh, đôi mắt đỏ vàng híp lại một nửa, cái đuôi lắc lư qua lại, thoạt nhìn có vẻ thoải mái đến sắp bay lên trời.
Ôn Dao: "..."
Trác Phù: "..."
Nhìn không hiểu gì cả, thật đấy.
Hai người họ như cây cột đứng dưới ánh mặt trời, tiến cũng không ổn mà lùi cũng không xong.
Đúng lúc này, trong bóng râm sau lưng, hai con rối im lặng đẩy ghế đến, chúng lặng lẽ đặt ghế sau lưng Ôn Dao và Trác Phù, sau đó im lặng rời đi.
Mục Hành úp ngược sách cổ trong tay lên bàn: "Ngồi đi."
Hai nhân loại ngồi xuống.
"Tìm tôi có chuyện gì không?" Mục Hành chậm rãi hỏi.
Ôn Dao và Trác Phù cùng im lặng:
"..."
Ừ, đây là một vấn đề hay đấy.
Cuối cùng, vài giây sau, Trác Phù hít sâu một hơi, nhìn con rồng toàn thân trắng bạc trên đầu gối Mục Hành, Trác Phù hơi ngừng thở, dường như sợ đánh thức thứ gì đó, dùng giọng điệu dè dặt phá vỡ bầu không khí yên tĩnh:
"Đây, đây là...!rồng?"
Mặc dù đã sớm có đáp án trong lòng, nhưng Trác Phù vẫn không nhịn được muốn xác nhận lại lần nữa.
Bé rồng bạc đang nằm làm nũng trong ngực nhân loại, phảng phất như một vật nhỏ tinh xảo dễ thương...
Đây chính là sinh vật hạt nhân san bằng cả một vết nứt vực sâu vào đêm hôm nọ ư?
Mục Hành thoáng cong đốt ngón tay, gãi gãi cằm cho rồng.
Bé rồng bạc vui vẻ ngưỡng cổ lên, khoác đầu lên tay Mục Hành.
Anh yên lặng "Ừ" một tiếng.
Giọng nói trở nên dịu dàng mà chính Mục Hành cũng không tự nhận ra.
"...Thời, Thời An?" Trác Phù xác nhận lại bằng một cách còn dè dặt hơn cả khi nãy.
Thời An nghiêng đầu nhìn về phía giọng nói vang lên, đôi mắt đỏ vàng thuộc về loài rồng sáng chói rạng rỡ dưới ánh mặt trời, giống hệt như một ngọn lửa xinh đẹp lại tàn khốc.
Dù đang đứng dưới ánh nắng chói chang, Trác Phù vẫn không nhịn được sợ run cả người, có loại xúc động muốn lùi về phía sau.
Trong đầu Trác Phù vô thức hiện lên hình ảnh ngày hôm nọ.
Đồng tử dựng thẳng bùng cháy sự phẫn nộ như ngọn lửa đến từ địa ngục, long diễm hủy thiên diệt địa trào tới, nhiệt độ cao đến đáng sợ ập đến trước mặt.
"Hi."
Bé rồng lớn cỡ bàn tay lắc chóp đuôi, thân thiện chào hỏi.
Trác Phù: "..."
...Có chỗ nào sai sai ấy nhỉ?
Khi Trác Phù đang hoài nghi cuộc đời, Ôn Dao vẫn luôn im lặng không nói lời nào.
Cô nàng cực kì cẩn thận nhìn chằm chằm một người một rồng trước mặt, đôi mắt híp lại, thân thể duy trì trạng thái căng thẳng, chuẩn bị ứng phó bất kì tình hình đột phát vào bất cứ lúc nào.
Sau vài giây suy tư, Ôn Dao nhìn Mục Hành, chậm rãi mở miệng hỏi:
"Trưởng quan, gần đây cục quản lí vẫn luôn tìm cách liên hệ với ngài, xin hỏi kế tiếp ngài có tính toán gì không ạ?"
Mục Hành dùng đầu ngón tay gõ nhẹ lên gáy sách, nói:
"Đợi."
Đợi?
Đợi cái gì?
Hai người trước mặt đều sững sờ, họ vô thức liếc nhau, đồng thời thấy được sự nghi hoặc trong đáy mắt của đối phương.
Mục Hành không nhanh không chậm vuốt ve lưng rồng, nói: "Chuyện bên ngoài gần đây giao cho hai người, có tình huống dị thường nào nhớ lập tức báo cáo."
Anh đang nói, bé rồng trong ngực tựa như đột nhiên nhớ tới điều gì đó, bé rồng chợt ngẩng đầu:
"Oái!"
Ôn Dao lập tức chấn động toàn thân, cô vô thức vươn tay hướng về phía bên hông.
"Đến giờ rồi!"
Chỉ nghe thấy Thời An hô lên một tiếng, cậu vội vàng giãy ra khỏi lòng bàn tay của Mục Hành, vẫy vẫy cánh bay nhanh vào trong phòng, sau đó một đi không trở lại.
Gương mặt Ôn Dao có chút cứng đờ.
Cô nàng hơi khựng lại, thu hồi bàn tay bên hông về.
Trác Phù quay đầu nhìn về phía rồng bay đi, có chút không rõ tình huống hiện tại lắm:
"Chuyện, chuyện gì..."
Mục Hành cúi đầu nhìn lướt qua đồng hồ, thản nhiên nói:
"Em ấy đang đu một bộ phim mới."
Trác Phù: "..."
Mẹ kiếp, sao lại cảm thấy rồng còn sống sung sướng hơn bản thân nhỉ?
Anh cũng muốn đu phim giữa ban ngày!!!
Ôn Dao nhìn chằm chằm nơi rồng biến mất, thở ra một hơi:
"Trưởng quan, ngài biết rõ tôi sẽ tôn trọng quyết định của ngài."
Nữ sĩ quan phụ tá nghiêm túc nhíu mày, cô nàng nhìn Mục Hành, cuối cùng gian nan nói ra nghi vấn đã đọng lại rất lâu trong lòng mình:
"Nhưng, vấn đề liên quan đến rồng, tôi không rõ rốt cuộc ngài —"
Ôn Dao chưa nói xong thì đã bị Mục Hành ngắt lời:
"Được rồi."
Ôn Dao chấn động, gục đầu xuống dưới ánh nhìn của Mục Hành.
"Tôi sẽ toàn quyền chịu trách nhiệm về rồng."
Người đàn ông tóc bạc nói chậm rãi, nhưng lại mơ hồ mang theo một loại áp bách cường thế:
"Những việc còn lại hai người không cần quan tâm."
Ôn Dao: "...Vâng."
Sau đó, Trác Phù nói đơn giản thành quả mới nhất trong phòng thí nghiệm cho Mục Hành nghe.
Trác Phù đưa báo cáo cho Mục Hành, nói: "Thành phần ma lực trong máu Thời An khác với hàng mẫu long diễm chúng ta tịch thu được từ trong tay đám lính đánh thuê.
Kết cấu phân tử không giống với bất cứ loài rồng nào đã biết có trong kho dữ liệu.
Mục Hành: "Ý cậu là?"
Trác Phù hít sâu một hơi, lắc đầu: "Tôi cũng không thể nói rõ, hiện tại tư liệu đã biết quá ít —"
Bất ngờ chính là lần này Trác Phù không đưa ra thỉnh cầu lấy hàng mẫu với Mục Hành.
Trác Phù dừng một chút, bực bội đưa tay vò đầu tóc rối bời của chính mình, sau đó như đã hạ quyết tâm nhìn Mục Hành: "Đúng rồi, ờm...!Cậu nhớ nói một tiếng cám ơn với Thời An giúp tôi nhé."
Mục Hành nhíu mày: "Hả?"
Trên mặt Trác Phù lộ ra vẻ mặt nghiêm túc hiếm thấy: "Cảm ơn cậu ấy ngày hôm đó đã nguyện ý cứu tôi."
***
Sau khi Ôn Dao và Trác Phù rời đi, Mục Hành liếc nhìn báo cáo trong tay, rồi đặt nó lại trên bàn.
Anh cầm quyển sách cổ mình vừa đọc khi nãy, xoay người đi vào trong phòng.
Trong phòng, Thời An đã khôi phục hình người.
Cậu khoác một chiếc áo sơ mi lỏng la lỏng lẻo, ngồi xếp bằng trên tấm nệm mềm mại, gương mặt trắng nõn bị màn hình biến ảo chiếu sáng, cậu đang vô cùng chăm chú nhìn màn hình TV cực lớn cách đó không xa.
Căn phòng này đã khác hẳn ba ngày trước.
Máy chơi game đời mới nhất, màn hình TV lớn nhất, chiếc giường xa hoa nhất, tấm đệm mềm mại nhất — không biết vì sao, phàm là thỉnh cầu do Thời An đưa ra, anh đều không có cách nào từ chối.
Trong lúc không chú ý, căn phòng đã được nhét đầy, cực kì có hơi thở của cuộc sống.
Mục Hành ngồi xuống cạnh Thời An.
Ánh mắt Thời An dính chặt lên màn hình TV, nhưng cơ thể lại như không có xương cốt thuận thế nhích lại gần, vô cùng tự nhiên nằm sấp lên lồng ngực người đàn ông.
Leng ka leng keng.
Dây xích bạc trên cổ chân phát ra tiếng vang lanh lảnh.
Ánh mắt Mục Hành rơi lên trên mắt cá nhân nhỏ nhắn trắng noãn của thiếu niên, anh vươn tay, thờ ơ vuốt ve đỉnh đầu mềm mại của Thời An, nói: "Anh vẫn chưa hỏi em, em là chủng rồng nào?"
Thời An nâng hàng mi đen nhánh dày đặc, đáy mắt chứa ánh sáng biến đổi liên tục:
"Anh đoán thử xem?"
"Anh đoán không được."
Thời An có chút mất mát, cậu kháng nghị nói: "Anh còn không thèm đoán!"
Cậu trở người trong ngực Mục Hành.
Động tác này khiến cổ áo rộng mở, lộ ra non nửa lồng