Thời An: "..."
Khi ở hình thái nhân loại?
Cậu có chút do dự lắc lư đuôi của mình, ngẩng đầu nhìn bức ảnh trên mặt bàn.
Viên ngọc bích to lớn sáng lấp lánh kia lẳng lặng nằm trong tấm ảnh, như đang im lặng phát ra tín hiệu mê hoặc với cậu.
Thời An xoắn xuýt nói:
"Chỉ một lát thôi?"
Mục Hành: "Chỉ một lát."
"Vậy, vậy được." Thời An suy nghĩ một lát rồi nhỏ giọng đồng ý.
"Hứa rồi nhé?"
Bé rồng gật đầu: "Ừm!"
Dù sao cũng là lần sau mà.
Nói không chừng là rất lâu sau này đúng không!
Mục Hành nở một nụ cười ngắn ngủi, anh chậm rãi kẹp tấm ảnh vào trong cặp tài liệu, nói: "Được rồi, chuẩn bị lên đường thôi."
Thời An: "?"
Cậu ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn Mục Hành: "Đi đâu?"
Mục Hành đưa tay sờ lưng bé rồng, nói:
"Hoàn thành lời hứa của chúng ta."
***
Chu gia hoàn toàn không ngờ được rằng, nhiệm vụ bọn họ treo thưởng thế mà lại thật sự có người nhận.
Gia tộc họ không quá lớn, nằm ở biên giới khu trung ương, gần dãy núi Hắc Ám.
Nơi đây vốn là vùng đất thưa thớt người ở, tài nguyên cằn cỗi, ma vật qua lại thường xuyên.
Tình huống gần đây càng tệ hơn, gần như tất cả năng lực giả trong gia tộc đều bị thương hoặc mất tích, không rõ sống chết.
Chu gia không thể không tiến hành giãy giụa trong tuyệt vọng.
Họ ban bố nhiệm vụ treo thưởng, hi vọng sẽ có người nhận nhiệm vụ.
Tuy nơi treo thưởng nằm dưới danh nghĩa của cục quản lí, nhưng xác thực đã thông báo cho toàn bộ năng lực giả trên đại lục.
Dù là năng lực giả chính thức hay không chính thức, chỉ cần chứng thực được tư cách của mình thì đều có thể nhận nhiệm vụ và lấy thù lao.
Thế nhưng, hi vọng thật sự quá xa vời.
Dù sao, sự kiện tập kích gần đây xảy ra quả thực rất nhiều, nơi treo giải thưởng đã bị nhiệm vụ cầu viện của tất cả các gia tộc lấp đầy.
Nhưng hôm nay, họ nhận được tin.
Nhiệm vụ họ ban bố đã được tiếp nhận.
Phải biết rằng, dãy núi Hắc Ám là vùng nguy hiểm nhất ở khu trung ương.
Tất cả nhiệm vụ có liên quan đến dãy núi Hắc Ám đều từ cấp A trở lên, càng đừng nhắc đến đoạn thời gian căng thẳng hiện tại...
Vậy mà thật sự có người dám nhận sao?
Gia chủ Chu gia bất an mở màn hình treo thưởng ra.
Ngay sau đó, ông hít sâu một hơi, chậm rãi trừng lớn hai mắt, gần như không dám tin vào hai mắt của mình.
Cấp bậc của người tiếp nhận nhiệm vụ là 3S đỉnh cấp, chỉ tiếp nhận nhiệm vụ cấp S trở lên, số lượng nhiệm vụ cấp S đã nhận không nhiều lắm nhưng tính nguy hiểm cực cao, xác xuất hoàn thành nhiệm vụ lại đạt đến 100%.
Mà tại thời điểm nhìn thấy tên người nọ, Chu Thanh gần như bất tỉnh.
Ông trời ơi...
Mục Hành???!!!
Ông đang nằm mơ đấy à?
Một giây sau, ông nhận được một tin nhắn ngắn do người nhận nhiệm vụ gửi tới, nội dung rất ít, chỉ có ngày, thời gian và tọa độ.
Có lẽ là điểm gặp mặt.
Chu Thành vẻ mặt hoảng hốt đặt máy truyền tin xuống, xoay người, bàn chân phù phiếm đi ra khỏi cửa.
Vợ Chu Thành vẻ mặt lo lắng lao đến: "Thế nào rồi, thật sự có người nhận sao? Đáng tin không?"
Một chuỗi câu hỏi bắn tới như súng liên thanh.
Chu Thành mất vài giây mới phản ứng lại, lúc này mới đờ đẫn nghiêng đầu sang, đè tay lên vai vợ mình: "Ừm...!Trước tiên cứ chuẩn bị tốt vật treo thưởng đi."
Người vợ: "...Hả?"
Chu Thành: "Yên tâm, đáng tin cậy, tuyệt đối đáng tin cậy."
Tối hôm đó.
Người Chu gia võ trang đầy đủ, bày thế trận chờ quân địch xuất hiện tại tọa độ gặp mặt.
Thường thì người nhận nhiệm vụ đều sẽ tự tìm hiểu trước về tình huống của gia tộc ban bố nhiệm vụ treo thưởng.
Nhưng rất hiển nhiên, Mục Hành không định làm thế.
Tọa độ anh gửi là ngay tại bên ngoài dãy núi Hắc Ám.
Thời gian là tám giờ.
Vào đúng thời điểm xen kẽ giữa xế chiều và chạng vạng, đợi đến khi bóng tối giáng xuống, ma vật trong sơn mạch Hắc Ám sẽ tiến vào khoảng thời gian hoạt động, cả khu vực này cũng sẽ chính thức tiến vào giai đoạn nguy hiểm nhất.
Dù là vào lúc hòa bình nhất thì cũng không người nào dám đề nghị tiến tới gần rừng rậm Hắc Ám vào lúc này, lại càng đừng nói đến hiện tại.
Phía bên kia sắp xếp cực kì đơn giản, thô bạo, trắng trợn, hiệu suất cực cao.
Chỉ thiếu điều chưa gửi năm chữ Đừng lãng phí thời gian qua mà thôi.
Thế nhưng, Chu gia không hề oán hận về sự sắp xếp này.
Còn oán hận làm gì chứ! Người nhận là Mục trưởng quan trong truyền thuyết đó!
Tám giờ kém năm.
Chân trời nơi sáng tối giao nhau, một chiếc xe đang chạy về phía này.
Đúng tám giờ, xe dừng lại trước mặt nhóm người.
Cửa xe mở ra, một người đàn ông tóc bạc dáng người cao lớn đi xuống xe.
Anh mặc áo bành tô dài màu đen, trên tay đeo găng tay chiến thuật, khuôn mặt lạnh lùng, đôi mắt xanh lam trầm tĩnh nhìn họ: "Chu Thành?"
Chu Thành bước chân phù phiếm tiến tới:
"Là, là tôi."
Gương mặt trước mắt bọn họ không thể quen thuộc hơn.
Dẫu sao, là người mạnh nhất nhân loại, dù anh có điệu thấp đến mấy cũng không thể hoàn toàn tránh thoát khỏi máy ảnh.
Huống chi Mục Hành còn là người đại diện của cục quản lí, đã nhiều lần xuất hiện trên tiêu đề của tin tức.
Đến hiện tại, Chu Thành vẫn không dám tin, ông lắp bắp nói:
"Tôi...!Tôi còn tưởng rằng cục quản lí sẽ không quan tâm đến loại việc này?"
Dù cục quản lí là tổ chức chính thức, nhưng cục quản lí và tổ chức chính trị do các đại gia tộc khống chế là hai hệ thống khác nhau.
Phần lớn cục quản lí chỉ xử lí các sự kiện tập kích quy mô lớn và khẩn cấp.
Trừ những việc liên quan đến an toàn của cộng đồng, cục quản lí rất ít khi vượt quyền hỗ trợ xử lí những trận tập kích quy mô nhỏ xảy ra bên trong khu vực quản lí của các gia tộc.
Dù sao, khu vực bên trong của các gia tộc đều có tiểu đội năng lực giả tư nhân, quyền quản lí cũng cao hơn.
Ngay từ đầu Chu gia cũng muốn xin cục quản lí giúp đỡ, nhưng lần đầu tiên họ đến nơi thì cục quản lí gần như không thể dành thời gian cho việc khác, nhân thủ khan hiếm.
Lần thứ hai Chu gia đến thì họ lại không có đủ chứng cứ để xếp những trận tập kích này vào phạm vi liên quan đến an toàn cộng đồng.
Thế nên, bên phía cục quản lí vẫn không đưa ra câu trả lời thuyết phục.
Mục Hành chỉnh lại mép găng tay:
"Quả thực không quan tâm."
Anh nâng hàng mi dày rậm màu trắng bạc, đôi mắt xanh thẳm thâm trầm hờ hững: "Là cá nhân tôi tự tiếp nhận."
"Đã mang thù lao tới chưa?"
"Có, có ạ." Chu Thành ngẩn người, vội vàng gật đầu.
Ông tiếp nhận cái hộp từ trong tay người vợ đứng sau lưng mình, vội vàng dùng hai tay đưa tới.
Mục Hành không nhận lấy:
"Tôi sẽ lấy sau khi hoàn thành nhiệm vụ."
Nhất thời, Chu Thành vẫn chưa kịp phản ứng: "Khoảng bao lâu vậy...?"
Mục Hành rũ mắt, liếc nhìn đồng hồ:
"Nửa giờ."
Chu Thành: "..."
Ông ngớ người nhìn Mục Hành.
Chỉ thấy người đàn ông tóc bạc trước mặt xoay người, một thân một mình đi vào trong dãy núi Hắc Ám, sống lưng thẳng tắp, bước chân ưu nhã.
Ngắn ngủi vài giây, bóng lưng Mục Hành đã biến mất trong bóng đêm.
Không khí rơi vào sự tĩnh lặng.
Hồi lâu sau, một thành viên Chu gia vừa rồi vẫn luôn im lặng thấp giọng lén lút nói với đồng bạn bên cạnh:
"Này này, vừa rồi cậu có chú ý tới không?"
"Cái gì?"
"Túi bên phải của Mục trưởng quan hình như có chứa vật gì đó đấy, căng phồng, hơn nữa hình như còn sống..."
"??? Hả?"
"Thật đó, hình như tôi còn nghe thấy tiếng lẩm bẩm nữa."
***
Dãy núi Hắc Ám không thẹn với cái tên của nó.
Vừa đi vào trong, hoàng hôn mờ tối bên ngoài lập tức hoàn toàn bị che khuất hầu như không còn gì, giống như trong nháy mắt đã bước vào bóng tối vĩnh viễn.
Mục Hành lững thững đi thẳng về phía trước.
Mỗi một bước, cảnh tượng bên người liền biến hóa trong nháy mắt, giống như cảnh vật sau khi bị áp súc chạy vụt qua hai bên.
Trong lòng bàn tay anh hiện ra thanh trường kiếm ngưng tụ từ ma lực.
Khí tràng quanh thân người đàn ông lập tức thay đổi.
Sắc bén, nghiêm túc, cuốn theo mùi máu tanh nồng đậm, phảng phất như một thanh thần binh lợi khí nhuốm đầy máu trực tiếp cắm thẳng vào trong rừng rậm tối tăm trước mặt.
Như một giọt nước lạnh rơi vào chảo dầu nóng hổi.
Bóng tối bị uy hiếp không chút che giấu này khơi dậy sự hung ác, ma lực chấn động mãnh liệt rung động lắc lư trong tầm mắt, tiếng ma vật gầm nhẹ truyền đến từ bốn phương tám hướng.
Trước khi tới đây, Mục Hành đã tìm hiểu về nhiệm vụ mình tiếp nhận.
Dãy núi Hắc Ám là một trong các khu vực nguy hiểm nhất gần khu trung ương.
Trạm giám sát được sở nghiên cứu thiết lập ở nơi này cũng bắt được tín hiệu khác thường mãnh liệt, thế nhưng số liệu vẫn chưa được phân tích xong.
Ma vật bạo động, hay ma vật không biết tên nào đó xuất hiện, không ai biết được đáp án chính xác.
Bọn họ chỉ biết rằng, sau khi bóng tối giáng xuống dãy núi Hắc Ám, nó sẽ bắt đầu không hề