Di chuyển trong sa mạc rất khó khăn, cát chảy dưới chân sẽ khiến hành động chậm chạp, vô cùng tốn thể lực.
Phơi nắng dưới mặt trời, Thời An bước cao bước thấp đi thẳng về phía trước, lưu lại một chuỗi dấu chân cô đơn trên cồn cát vàng kim óng ánh.
Trên đường không hề gặp phải một ma vật nào.
Là một động vật máu lạnh thích ngủ trong hang động, Thời An bị phơi nắng đến ỉu xìu, tốc độ đi đường càng ngày càng chậm.
Cuối cùng, sau hai mươi phút lội bộ, cậu bộp một phát, mặt hướng xuống, cả người lõm vào đống cát thành hình chữ đại.
(chữ đại: 大)
Ma trùng bị quăng ra ngoài, nó lộn cù mèo vài vòng trên nền cát.
Nó vẫy vẫy hạt cát trên người, bò lên người Thời An: "Ngài sao vậy?"
"...Ta mệt quá." Giọng Thời An rầu rĩ vang lên trong đống cát.
Ma trùng nhiệt tình khích lệ nói: "Đại nhân! Giữ vững tinh thần nào, chúng ta sắp đến rồi!"
"Ta không tin..." Thời An uể oải nói: "Mười phút trước mi cũng nói vậy đấy."
Ma trùng: "..."
"Ta muốn chơi game." Thời An âu sầu nói: "Ta muốn ngủ."
Cậu hít mũi một cái: "Ta không muốn đi nữa."
Ma trùng: "..."
Ngài thật sự là Cự long vực sâu hủy thiên diệt địa trong truyền thuyết hả!!!
Trong phòng giám khảo.
Các khu ma vật khác đang đánh nhau khí thế hừng hực, không ít tân sinh đã mơ hồ có xu thế kết thành đồng minh.
Các chấm nhỏ trên bản đồ lồng vào nhau, vị trí đan chéo nhau vô cùng phức tạp.
Mấy màn hình lớn lần lượt hiện lên tình hình chiến đấu, ma lực dao động kịch liệt dường như truyền được đến cả phòng chỉ huy ở chỗ cao.
Số điểm tích lũy của vài học sinh có tiềm lực đang giành giật nhau tăng lên.
"Chất lượng tân sinh kì này tốt đấy chứ."
"Đúng đó, có mấy hạt giống rất tốt, sau này có thể chú ý thêm."
"Ba hạng đầu cũng khá tốt."
"Cái cậu Thời Thụy đó cũng ổn đấy, tuy điểm tích lũy chưa lọt vào top 10 nhưng thoạt nhìn cũng đã đạt được trình độ căn bản rồi."
Các giám khảo khác đang quan sát tình hình chiến đấu, thảo luận tràn đầy hào hứng.
Mục Hành thờ ơ giương mắt đảo qua, trên mặt anh không có cảm xúc dư thừa nào, dường như không có mấy hứng thú với việc gia nhập với mấy vị giám khảo khác.
Anh rủ mắt, ánh mắt thờ ơ nhìn lướt qua khu sa mạc tít ngoài rìa.
Một điểm nhỏ cô độc ở chính giữa sáng ngời, dường như vị trí đã không nhúc nhích một lúc lâu.
Thứ hạng của Thời An được xếp ở cuối toàn bộ tân sinh, số điểm tích lũy vẫn là một số 0 đỏ tươi, nhìn thấy mà giật cả mình.
Ma trùng trừng đôi mắt, thở hổn hển, bình tĩnh đứng trong sa mạc.
Nó đã khuyên đến miệng đắng lưỡi khô, thế nhưng Thời An lại quá khó chơi, cậu vẫn nằm yên không nhúc nhích như cũ, mặc cho thân thể chính mình từng chút một vùi vào dòng cát chảy.
Mặt trời nóng bỏng trên đỉnh đầu, sau lưng là cuồng phong gào thét, chuỗi dấu chân Thời An lưu lại nhanh chóng bị vùi lắp, chỉ còn lại cồn cát trơn nhẵn màu vàng kim óng ánh.
Ma trùng vắt hết óc, đột nhiên thông suốt: "Đúng rồi, tui nhớ gần chỗ vết nứt vực sâu hình như có một sào huyệt của quạ xám đó."
Quạ xám, một chủng loài nửa vực sâu nửa đại lục.
Tuy lực công kích đơn thể không mạnh nhưng chúng da dày thịt béo, mà còn thường sống thành đàn, rất khó chơi.
Hơn nữa quan trọng nhất là...!
Chúng nó vô cùng thích thu gom đồ vật sáng lấp lánh.
Đầu Thời An giật giật, một lớp cát mỏng trượt khỏi người cậu, lộ ra lỗ tai trắng nõn trên nửa đầu.
Ma trùng phủi chân, ghé sát vào bên tai Thời An dùng giọng điệu thần bí dụ hoặc nói: "Cái sào huyệt đó lớn lắm, phỏng chừng tồn tại đã lâu, tui cảm thấy bên trong hẳn là có không ít thứ tốt á..."
"!" Thời An trở mình một cái bò dậy: "Ta nghỉ ngơi xong rồi."
Vậy mà thành công rồi!!
Ma trùng suýt nữa vui đến phát khóc.
Thế nhưng, Thời An ngẩng đầu liếc nhìn mặt trời nóng rát trên đỉnh đầu lại bắt đầu ỉu xìu: "Nhưng mà nắng quá...!không thì chúng ta đợi lát nữa hẵng đi."
Ma trùng hận không thể ngất cho rồi: "Nơi này là khu sa mạc nhân tạo! Mặt trời sẽ không lặn đâu!"
Thời An đau khổ mặt mày bí xị: "...Thôi được rồi."
Đúng lúc này, sau lưng cách đó không xa truyền đến tiếng kêu gào mơ hồ.
Lúc mới đầu cậu còn tưởng là tiếng gió vù vù, thế nhưng theo thời gian trôi