Sau bữa tối, Mục Hành trưng cầu ý kiến Thời An xem kế tiếp sẽ nhân lúc trời đang tối tiến vào khe núi hay ở lại khách sạn nghỉ ngơi một đêm.
Chuyện này quả thật không cần phải do dự.
Trải nghiệm bị đông cứng đến run lẩy bẩy trước đó trong đêm tuyết thật sự quá mức khó quên.
Mặc dù bây giờ không phải là mùa đông, nhưng so với các khu khác thì nhiệt độ ở nơi này vẫn đang rất thấp.
Là một con rồng vô cùng sợ lạnh, Thời An không muốn trải nghiệm sự thê thảm đó thêm một lần nào nữa.
Hơn nữa...
Lượng công việc hôm nay của cậu đã nhiều lắm rồi!
Không chỉ bay hết hai khu vực, cậu còn xử lí nhiều vết nứt lắm đó.
— Tuy chủ yếu là do Mục Hành thực hiện, nhưng Thời An vẫn không hề áy náy mà quy hết công sức lên đầu bản thân.
Giờ là lúc nên nghỉ ngơi một chút.
Mục Hành gật đầu: "Vậy anh đi đặt một phòng."
Thời An: "Đặt hai phòng!"
Là một con rồng có thân phận, cậu đương nhiên muốn bản thân chiếm đóng cả một gian phòng rồi.
Mục Hành đứng lại, quay đầu nhìn:
"...!Em chắc chắn chứ?"
Thời An: "?"
"Anh không phải là chiến lợi phẩm của em à?"
Người đàn ông rũ mắt xuống, không nhanh không chậm nói:
"Thường thì rồng đều thời thời khắc khắc canh chừng chiến lợi phẩm của mình để ngừa chiến lợi phẩm chạy trốn mà?"
Thời An khẽ giật mình.
Cũng đúng nhỉ.
Tuy ba con ma vật kia đã chán nản chui về trong túi, nhưng chúng vẫn chừa lại một cái khe nhỏ để nghe lén.
Khi nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, toàn bộ ma vật trong túi đều cùng lúc chết lặng.
Con mắt chợt nhảy dựng lên, tức giận không lựa lời, nói:
"Nhân loại hèn hạ vô sỉ!!!"
Nó ở dưới đáy túi giơ chân đầy tức giận mắng:
"Hắn mà chạy à! Hắn mà chạy thì gặp quỷ rồi! Hắn muốn chạy thì chẳng phải đã sớm chạy rồi ư!"
Ma trùng oán hận nghiến răng:
"Lời ngon tiếng ngọt, rắp tâm bất lương!"
Đúng lúc này, cách khe hở của túi không gian, giọng Thời An truyền đến:
"Anh nói đúng lắm, vậy một phòng là được."
Ba con ma vật: "..."
Chúng ôm nhau thành một cục khóc hu hu.
Đại nhân ơi! Ngài bị lừa dễ dàng quá rồi đó! Không thể như vậy được!
Là khách sạn duy nhất bên ngoài khe núi khu Ewen, tuy diện tích nơi đây không quá lớn, nhưng dù sao vẫn thường xuyên tiếp đãi năng lực giả có tài chính sung túc.
Vì vậy, chỉ cần nguyện ý xài tiền thì sẽ được hưởng thụ sự phục vụ tốt nhất.
— Mà Mục Hành vừa khéo chính là loại khách hàng tài chính dư dả đó.
Hai người đi thang máy lên tầng cao nhất của khách sạn.
Thời An đẩy cửa ra, cậu nhìn chằm chằm một cái giường lớn trước mặt, hơi nghi hoặc hỏi:
"Phòng này chỉ có một giường hả?"
"Trong phòng hạng này chỉ có một giường thôi."
Mục Hành mặt không đổi sắc nói.
Anh quay đầu nhìn Thời An, nói thêm: "Có điều, phòng hạng thấp hơn thì có hai giường đấy, có cần anh đi đổi không?"
Sao cơ? Hạng thấp hơn?
Thời An kiên quyết lắc đầu.
Cậu không biết thì thôi, nhưng hiện tại đã biết thì đương nhiên phải ở phòng tốt nhất rồi!
"..."
Ba con ma vật trong túi liếc nhau, lại lần nữa ôm chằm thành một cục, đồng loạt rên rỉ đầy đau xót.
Đại nhân à! Tên nhân loại này không có ý tốt đâu!
Ngài phải nhìn rõ bộ mặt thật bụng dạ khó lường của hắn đi chứ!
Mục Hành mỉm cười, anh nghiêng người mở cửa giúp Thời An.
Là một nhân loại bị bắt cóc, hiển nhiên anh rất hiểu rõ vị trí của bản thân.
Chuyện đầu tiên anh làm ngay sau khi vừa vào cửa chính là hầu hạ Thời An cởi áo khoác, sau đó giúp cậu tháo túi không gian ma lực xuống.
— Sau đó, Mục Hành cứ vậy mà tự nhiên thắt chặt khe hở còn chừa lại trên miệng túi không gian.
Ba con ma vật trong túi đợi thật lâu nhưng vẫn không nghe được tiếng