Editor: Lam Phi Ngư
Trong sa mạc.
Đột nhiên, không hề có dự báo, vài mũi tên màu bạc bắn về phía khu vực gần con sư tử túi nọ, phát ra tiếng xé gió sắc nhọn, mãnh liệt đánh về phía sư tử túi, đúng lúc cắt đứt ma lực sư tử túi phóng ra.
Sư tử túi nhanh nhẹ nhảy về phía sau, né tránh mũi tên bắn về phía mình.
Đôi thú đồng bị chọc giận co lại, lướt qua hai nhân loại nhỏ yếu vừa xâm nhập vào lãnh địa của nó, nhìn về phía trước cách bọn họ không xa.
Một tân sinh hủy bỏ ngụy trang, giận dữ hét lên với Lâm Ngạn Minh và Thời An:
"Này! Tụi mày có bệnh à?"
Chẳng những đi bừa phá hủy vòng vây, mà còn khiến con sư tử túi đó tiến vào trạng thái chiến đấu sớm!
Với lại còn tệ hơn là, rõ ràng hai người đó đang hoảng hốt chạy bừa, vậy mà lại chạy tới chỗ bọn họ đang mai phục, làm rối loạn hoàn toàn kế hoạch tác chiến bọn họ chuẩn bị đã lâu!
Hai mắt Lâm Ngạn Minh dấy lên hi vọng, vội vàng hô: "Thật xin lỗi! Bọn tôi tiến vào khu vực này chỉ là ngoài ý muốn thôi! Xin các cậu —"
Số người đột nhiên gia tăng làm ma vật xao động, con sư tử túi kia ngẩng đầu lên trời gầm một tiếng, gai nhọn trên người dựng lên như con nhím, vận sức chờ phát động — khi công kích nó sẽ bắn gai nhọn kịch độc trên thân thể ra, như mưa kiếm đầy trời, gần như không thể tránh né.
Không ổn!
"Nhanh tìm chỗ che chắn đi!!" Một người cất cao giọng hét lên!
Lâm Ngạn Minh ngây người tại chỗ, khuôn mặt trắng bệch.
Tiêu rồi.
Cậu ta và Thời An là người đứng gần con sư tử túi nhất, dù có tìm được chỗ che chắn thì cũng không thể ngăn cản lực xuyên thấu của gai độc.
Toang rồi toang rồi toang rồi —
Lần này có lẽ sẽ thật sự ngỏm tại chỗ này mất.
Ánh mặt trời nóng rực, cát đất nóng hầm hập.
Thời An cô đơn đứng giữa cát bụi đầy trời.
Cậu quay đầu thoáng nhìn về sư tử túi phía sau lưng.
Sâu trong tròng mắt đen nhánh dấy lên màu đỏ thẫm như ngọn lửa cháy hừng hực, phảng phất như máu đỏ tươi đang quét tới, đồng tử hình tròn co rút lại thành một khe nhỏ hẹp, như con ngươi dựng thẳng rét lạnh của loài rắn.
Linh hồn cổ xưa thức tỉnh trong thân xác nhân loại, thú săn mồi đã bị Đại lục quên lãng lặng lẽ mở ra hai mắt trong bóng tối.
Thời An híp híp mắt, lặng yên không tiếng động làm một khẩu hình:
"Cút."
Trong phòng chỉ huy.
Sau khoảnh khắc ngắn ngủi chuyển ống kính, cuối cùng hình ảnh rõ nét cũng hiện lên.
Giữa một mảnh cát bụi và đất vàng, chỉ có thể nhìn thấy một khoảng đất trống không, có lẻ tẻ vài tân sinh đang đứng.
Không có ma vật, không có Boss.
Ngoại trừ mấy mũi tên cắm trên đất, hoàn toàn không hề có một chút dấu vết chiến đấu.
Mấy người giám khảo hai mặt nhìn nhau.
Đã xảy ra chuyện gì???
Chẳng lẽ thiết bị gặp trục trặc?
"Có thể định vị được vị trí của Boss khu sa mạc không?"
Mục Hành quay đầu nhìn về phía một vị giám khảo, thản nhiên nói.
"Được...được chứ."
Vị giám khảo đó như vừa mới tỉnh giấc, cúi đầu làm một loạt thao tác.
Chỉ thấy màn hình hình cung cực lớn trước mặt sáng lên một điểm vàng nho nhỏ — khoảng cách không chỉ không gần với tín hiệu vừa mới truyền đến khi nãy mà dường như còn đang tiếp tục rời xa.
"Có lẽ tín hiệu gặp trục trặc?"
"Phái nhân viên công tác tới kiểm tra rồi sửa đi."
"Khu sông băng sao rồi? Tình hình chiến đấu bên đó thế nào?"
Trong phòng chỉ huy nhanh chóng khôi phục lại bầu không khí vừa nãy.
Lông mày Mục Hành cau lại, anh nhìn chăm chú vào nơi tín hiệu truyền đến khi nãy — hiện tại chỗ đó đã có một số chấm đỏ tụ tập, hẳn là có không ít tân sinh đang ở đấy.
Mà trên danh sách tân sinh dài thòng, cái tên Thời An vẫn nằm ở đáy danh sách như cũ.
Điểm tích lũy vẫn dừng lại ở số 0 như xưa.
Trong sa mạc.
Tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm, lẳng lặng ngây người tại chỗ, dường như không dám tin vào hai mắt của mình.
Vừa rồi cái con sư tử túi đằng đằng sát khí đó không biết vì sao lại đột nhiên ngớ ra một giây.
Ngay sau đó, túi khí