Thời An và Mục trưởng quan thậm chí còn không được tính là bèo nước gặp nhau, cho dù gã có nhận được sự thông cảm của Thời An thì cũng không thay đổi được ấn tượng mà gã đã lưu lại cho giám khảo.
Tơ nhện rủ xuống trước mắt bị cắt đứt, chậm rãi nhẹ nhàng rơi xuống.
Đoạn Hoa như bị đánh một đòn cảnh tỉnh, ngây ngốc đứng đờ ra tại chỗ, đáy mắt ảm đạm.
Thời Thụy vỗ vỗ vai gã, cực kì tiếc hận đồng tình nói:
"Xin lỗi nha."
"Tuy cậu có thể không tin nhưng tôi thật sự rất hiểu cậu..." Trên mặt Thời Thụy lộ ra vẻ mặt cô đơn: "Tôi cũng chỉ mới được nhận về gần đây, anh trai tuy không lớn hơn tôi bao nhiêu nhưng từ nhỏ đã được hưởng thụ đủ loại ưu đãi và đặc quyền mà tôi chưa từng dám nghĩ tới.
Lúc ấy tôi mới biết được, hóa ra chênh lệch giữa người và người lại lớn đến vậy.
Đồ vật chúng ta tha thiết ước mong, dùng hết tất cả nỗ lực để đạt được, đối với người khác thì chỉ cần tiêu ít tiền, quyên vài tòa nhà là có thể động tay động chân trong cuộc thi..."
Thời Thụy nhìn Đoạn Hoa, tiếp tục nói:
"Cậu không phát hiện à, tên Thời An không hề xuất hiện trên danh sách thành tích thi viết, thậm chí anh ấy còn không tham gia vòng phỏng vấn thứ hai đã có thể trực tiếp tiến vào vòng thực chiến thứ ba."
Đoạn Hoa khẽ giật mình, vô thức nhớ lại hai vòng thi trước đó.
Đúng vậy.
Thời Thụy nói không sai.
Nhất định là Thời An dùng thủ đoạn ăn gian mới có thể tiến vào vòng thứ ba này.
"Chuyện này công bằng sao? Đương nhiên là không công bằng..." Thời Thụy nhìn chằm chằm vẻ mặt nổi giận với bất công và sự cực đoan muốn báo thù khi lâm vào tuyệt cảnh dần hiện lên trên mặt Đoạn Hoa, bên môi xẹt qua một nụ cười mỉm được che giấu.
"Nhưng chúng ta có thể làm được điều gì đây? Chúng ta không làm được gì cả."
Thời Thụy thu lại bàn tay đặt trên vai Đoạn Hoa, nói:
"Có điều, vẫn nên đi xin lỗi.
Đợi đến khi gặp anh trai tôi rồi nói tiếp, được không?"
Dứt lời, Thời Thụy liền xoay người đi thẳng về phía trước.
Cậu ta chú ý lắng nghe — năm giây sau, một chuỗi bước chân nặng nề theo sau.
Thời Thụy im lặng mỉm cười.
Tốt lắm.
Thời An không thích rừng mưa.
Không gian nơi này quá hẹp, hơi nước trong không khí quá mức ẩm ướt dày đặc, đối với cậu đã quen với không gian rộng lớn mà nói thì thật sự không phải là một nơi tốt — Thậm chí cậu bắt đầu hơi nhớ khu sa mạc lúc trước rồi đó.
Tuy phải phơi nắng dưới mặt trời, đi đường rất gian nan nhưng ít nhất nơi đó rộng rãi á!
Rất nhanh đã sắp đi tới cuối khu rừng mưa.
Cách đó không xa có một ngăn cách hình tam giác, nhìn về bên phải là có thể mơ hồ thoáng nhìn thấy vùng giáp ranh của khu rừng rậm xanh um tươi tốt, nhưng nếu nhìn xa hơn về phía trước thì chính là khu đất khô cằn đen kịt.
Tuy rằng khoảng cách không gần nhưng mảnh đất một màu đen kịt lạnh giá chẳng lành đó có một loại cảm giác tồn tại mãnh liệt không thề nào bỏ qua.
Ma trùng trong tay áo Thời An hưng phấn nói: "Không sai! Chính là chỗ đó! Tui cảm nhận được rồi!"
Thời An mừng rỡ.
Cậu đi nhanh về phía trước hai bước, nhưng dường như vừa nghĩ tới điều gì đó, bước chân hơi dừng lại: "Vậy nên..."
Ma trùng: "?"
Thời An lén lút thấp giọng hỏi: "Cái sào huyệt quạ xám gần vết nứt vực sâu ở hướng nào á."
Vậy mà ngài vẫn chưa quên hả!!!
Nó bị đánh bại, thở dài, uể oải nói: "Hẳn là ở ranh giới giữa khu rừng rậm và khu đất khô cằn.
Dù gì quạ xám cần có chỗ mới xây tổ được."
Thời An: "Tốt lắm!"
Lâm Ngạn Minh kinh ngạc phát hiện Thời An mới vừa rồi còn mặt mày ủ rũ đột nhiên lên tinh thần, trở nên phấn khởi.
Cậu ta do dự một chút, hỏi: "Cậu có sao không?"
Thời An suy nghĩ hồi lâu, nghiêm trang nói:
"Thì do...!tôi nghĩ đến việc cuối cùng điểm tích lũy của chính mình cũng sắp thoát khỏi số 0 rồi nên mới kích động vậy á."
Ôi, điểm tích lũy có tác dụng cái quần què gì đâu.
Tài bảo mới là đồng tiền mạnh!
Sắc trời đã không còn sớm.
Do đó, hai người chuẩn bị nghỉ lại một đêm tại biên giới, trước bình minh ngày hôm sau sẽ