Editor: Lam Phi Ngư
Khi Lâm Ngạn Minh trở về, Thời Thụy đã điều chỉnh xong vẻ mặt của mình.
Cậu ta cười với Lâm Ngạn Minh: "Thật ngại quá, em còn có việc, đi trước nhé."
Thời Thụy đặt quà thăm bệnh lên đầu giường: "Hi vọng anh có thể chuyển lời hỏi thăm anh trai giúp em."
"Đi thong thả." Lâm Ngạn Minh vẫn trưng ra bộ dáng lạnh nhạt hờ hững như cũ, đáp lời với thái độ lãnh đạm.
Thời Thụy đi ra tới cửa, dường như đột nhiên nghĩ đến việc gì đó, cậu ta quay đầu nhìn Lâm Ngạn Minh:
"Đúng rồi, khi nãy lúc anh đi ăn cơm em có nhận được một cuộc điện thoại, người kia nói hi vọng anh trai có thể gọi lại."
"Người nào vậy?" Lâm Ngạn Minh nhíu mày hỏi.
"Dường như là người bên cục quản lí." Thời Thụy nói qua loa.
Dứt lời, Thời Thụy quay người rời đi.
Cửa phòng bệnh sau lưng Thời Thụy khép lại, trong nháy mắt, vẻ mặt cậu ta liền trở nên âm trầm.
Cậu ta không muốn nói tin tức này cho Thời An.
Nhưng mà Thời Thụy không ngu.
Vừa nãy cậu ta đã nói rõ tên và thân phận của bản thân, nếu như vẫn không chuyển lời thì sẽ rất dễ bị người khác nghĩ tới.
Do đó, Thời Thụy chỉ có thể lựa chọn một cách thức ở giữa.
Vẻ mặt Thời Thụy hơi vặn vẹo.
Cậu ta không biết rốt cuộc Thời An có ma lực gì mà lại có thể bấu víu quan hệ được với vị nhân vật lớn kia.
Hơn nữa nghe hàm ý trong lời Mục Hành thì hẳn Thời An đã sớm có được số điện thoại của đối phương.
Sao lại thế được.
Cuối cùng đã sai lầm ở giai đoạn nào chứ?
Thời Thụy nhắm hai mắt lại, chậm rãi hít sâu một hơi.
Không sao cả.
Nói không chừng Mục Hành chỉ đơn giản là hỏi thăm sức khỏe người được mình cứu mà thôi.
Thế nhưng, cậu ta không thể nào bỏ mặc việc này không quan tâm được.
Trước khi làm rõ giữa Thời An và Mục Hành có mối quan hệ chặt chẽ đến mức nào, thì những ý nghĩ trong lòng Thời Thụy đều phải kiềm nén lại.
Dù cho muốn cục đá cản đường này biến mất, cũng không thể để bản thân phải đối mặt với nguy hiểm, nhất là nếu bị vị trưởng quan kia phát hiện.
Thời Thụy nắm chặt đôi bàn tay lạnh như băng của chính mình, thầm nghiến răng.
Cậu ta biết rõ, cha của hai người họ đã từng kì vọng rất nhiều vào Thời An.
Thậm chí, vì để Thời An có thể nhập học, ông đã quyên cả một tòa nhà cho Học viện năng lực giả.
Số tiền bỏ ra tuyệt đối không phải cứ tiện tay là có thể bỏ ra được.
Mà sau khi cha phát hiện Thời An thật sự là bùn nhão không trát nổi tường, Thời Tắc Thuần mới phái người tìm cậu ta về.
Thời Thụy có ngu mới tin rằng trong hơn mười năm mình sinh sống mà cha không hề biết được tin tức gì.
Chẳng qua, ông ấy vứt bỏ Thời An nên mới phải tìm một người thừa kế khác mà thôi.
Thời Thụy hiểu rất rõ, hiện tại tất cả những gì bản thân cậu ta có được đều dựa vào điều kiện tiên quyết - Thời An là phế vật.
Vì vậy, cậu ta nhất định phải duy trì tình trạng hiện tại.
***
"..
Chuyện gì thế này?"
Vương Lê trợn mắt há mồm nhìn chăm chú cảnh tượng hiếm thấy đồ sộ mà lại tàn khốc trước mặt.
Mặt cậu ta bị ánh lửa ngợp trời ánh thành màu đỏ tươi.
Ngọn lửa mãnh liệt đang bao phủ bầu trời, tiếng lửa cháy lốp bốp, bầy quạ hóa thành tro bụi.
Từng đốm lửa nhẹ nhàng rơi xuống xung quanh người bọn họ.
Bầy quạ xám biến mất, ngọn lửa bập bùng trên bầu trời cũng dần lụi tàn.
Lúc này, ánh mặt trời nơi xa mới rọi xuống.
"..
Mạnh, mạnh quá." Vương Lê lẩm bẩm nói.
- Muốn hoàn thành một ma pháp vĩ đại đến vậy thì cần lực phá hoại đáng sợ và lực khống chế chuẩn xác đến mức nào chứ?
Trong học viện có mấy người có thể làm được chuyện này?
Rốt cuộc là người nào đã cứu bọn họ?
***
Nơi xa xa.
Thời An cúi đầu ngạc nhiên nhìn bàn tay của mình.
Cậu có thể cảm nhận được sức mạnh long diễm của mình đã gần như mạnh gấp đôi so với trước kia!
Hơn nữa, điều càng quan trọng hơn là..
Trong lòng Thời An vừa động, một ngọn lửa màu đỏ bùng lên trên đầu ngón tay cậu.
Dưới ánh lửa, có thể mơ hồ thấy được trên từng ngón tay đều được phủ một lớp vảy mỏng.
Lớp vảy lóe ra ánh sáng như kim loại, có thể thấy thấp thoáng đường vân trên lớp vảy.
Từ cái lần mô phỏng khảo hạch lần trước, sau đợt thiêu rụi mấy con rối trùng kia thì Thời An không thể thành công gọi lớp vảy ra được nữa.
Ngày hôm ấy, lớp vảy hiện lên trên đầu ngón tay cậu cứ như chỉ là ảo giác của chính Thời An, nó không hề xuất hiện lại lần nào.
Mãi đến hiện tại.
Thời An nắm chặt bàn tay, lòng bàn tay lại một lần nữa biến về làn da nhân loại trắng nõn mềm mại lúc trước.
Cậu lại mở tay ra, lớp vảy nọ lại lần nữa xuất hiện.
Vậy mà không thất bại nè!
Thời An hơi trừng lớn hai mắt, kinh ngạc vui mừng nhìn bàn tay của chính mình.
Tuy màu sắc lớp vảy vẫn chưa đủ đậm, cũng chưa hoàn toàn hiện ra hình dạng lớp vảy hoàn chỉnh, thế nhưng Thời An vô cùng quen thuộc với cảm giác này.
Lúc cậu