Editor: Lam Phi Ngư
Tuy vết nứt vực sâu được xác nhận là đã đóng lại, nhưng vì an toàn, cuối cùng Học viện vẫn quyết định sau lễ khai giảng sẽ tạm thời ngừng học một tuần.
Trong đoạn thời gian này sẽ để người của cục quản lí kiểm tra kĩ toàn bộ học viện một lần, sau đó sẽ bắt đầu dạy học.
Vì vậy hiếm khi vừa mới khai giảng thì ngay sau đó đã được nghỉ một tuần.
Sau khi lễ khai giảng kết thúc, Thời An rời đi theo dòng người.
Lâm Ngạn Minh thở dài: "Đợt nhập học này của chúng ta gặp nhiều tai họa bất ngờ thật đấy.
Không chỉ kéo dài thời gian chia lớp đến cả một năm, hiện tại khai giảng cũng được nửa tháng rồi mà còn chưa bắt đầu đi học.
Hơn nữa bây giờ còn phải lùi lại thêm một tuần.."
Thời An chớp mắt vài cái: "Ủa! Vậy không tốt à?"
Thế chẳng phải sẽ có càng nhiều thời gian để ngủ và chơi game sao?
Lâm Ngạn Minh: "..."
Cậu ta biết ngay là không nên trông chờ Thời An có lòng cầu tiến mà!
Bên ngoài hội trường.
Rất hiển nhiên là học viện đã thông báo cho các phụ huynhh trước khi tham dự buổi lễ.
Không ít người đã lần lượt đón con cái nhà mình rời đi.
Sau khi tách ra với Lâm Ngạn Minh, Thời An đứng yên tại chỗ.
Cậu nhìn xung quanh một vòng, hơi nghi hoặc khẽ nhíu mày.
Ơ? Lão quản gia không tới ư?
Đúng lúc này, phía sau lưng cậu truyền đến một giọng nói uy nghiêm lạnh nhạt: "Thời An, cậu còn tìm cái gì?"
Thời An quay đầu nhìn về phía giọng nói truyền tới, chỉ thấy một người trung niên vẻ mặt âm trầm đứng cách đó không xa, đang chau mày nhìn cậu.
Dường như có chút quen mặt, hình như đã gặp ở đâu đó rồi nhỉ?
"Ông là?" Thời An nghi hoặc hỏi.
Vẻ mặt người trung niên trong nháy mắt trở nên âm trầm, ông chậm rãi hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi nói: "Thời An, cậu quậy đủ chưa? Đừng tưởng tôi nhịn cậu một lần thì có thể nhịn cậu lần hai đấy -"
Giọng nói này..
cũng nghe rất quen.
Thời An quay đầu nhìn Thời Thụy đang đi về phía này, trong nháy mắt bừng tỉnh.
Ò ò, hình như là người cha trên danh nghĩa của mình, trước đó đã gặp hai lần tại bữa tiệc.
* * * Nhưng mà hình như không phải là người quan trọng gì.
Thế nên cậu không nhớ rõ.
"Cha."
Thời Thụy âm thầm nhìn Thời Tắc Thuần, sau đó đúng lúc lên tiếng chào.
Sắc mặt Thời Tắc Thuần cuối cùng cũng dễ nhìn hơn một chút.
Ông "Ừ" một tiếng, đưa tay đặt lên bả vai Thời Thụy: "Cha có nghe nói về việc chia lớp rồi, con đừng lo.
Đợi sau khi năm học này kết thúc, thời điểm chia lớp lại lần nữa, lấy tư chất này của con chắc chắc sẽ không bị mai một đâu."
Thời Thụy gật đầu, mỉm cười nói: "Cảm ơn cha."
Sau khi nói xong, Thời Tắc Thuần quay đầu nhìn Thời An, trong nháy mắt giọng điệu trở nên lạnh nhạt hẳn đi:
"Về phần cậu.."
Ông dùng ánh mắt không có chút tình cảm dừng lại trên người Thời An một giây, cười lạnh một tiếng: "Chỉ cần đừng làm tôi mất mặt là tốt rồi."
Thời An suy nghĩ một hồi, hỏi: "Thế nào mới được xem là làm ông mất mặt?"
Thời Tắc Thuần: "..."
Giọng điệu này của Thời An không giống như sợ hãi muốn né tránh, mà ngược lại càng giống như là -
Kích động?
Mọe nó.
Thời Tắc Thuần cảm thấy một ngọn lửa không tên lại lần nữa bùng lên trong lòng.
Không biết vì sao, đứa con lớn này của ông dường như lúc nào cũng có thể dễ dàng chọc tức ông.
Thế nhưng trước khi ông ta kịp nổi giân, một giọng nói trầm thấp lạnh như băng truyền đến từ nơi không xa:
"Ngài Thời."
Thời Tắc Thuần sững sờ, quay đầu nhìn sau lưng mình.
Chỉ thấy Mục Hành đứng tại chỗ cách đó không xa, mái tóc bạc được buộc cẩn thận tỉ mỉ sau ót, đang lạnh nhạt nhìn ông.
Thời Tắc Thuần sững sờ: "Mục, Mục trưởng quan?"
Thái độ của ông ta lập tức thay đổi, thậm chí giọng nói còn mang thêm vài phần kinh ngạc vui mừng và sợ hãi: "Xin hỏi ngài tìm tôi có chuyện gì không -"
Mục Hành khẽ dời mắt, ánh mắt sâu kín rơi lên người Thời An: "Xin hỏi tôi có thể mượn một ít thời gian của con trai trưởng ngài không?"
- Điều này Thời Tắc Thuần thật sự không ngờ tới.
Ông trố mắt hồi lâu, dường như có chút không tin vào tai mình, một lúc lâu mới kịp phản ứng là mình không nghe nhầm.
Vị Mục trưởng quan này chủ động tìm Thời An, muốn nói chuyện với đứa con trai phế vật của ông?
Dưới ánh nhìn chăm chú im ắng của Mục Hành, Thời Tắc Thuần hơi cà lăm trả lời: "Đương, đương nhiên không thành vấn đề."
Trả lời xong, ông lập tức thức thời kéo Thời Thụy nhanh chóng rời đi.
Tuy rằng Thời Tắc Thuần vô cùng muốn biết Mục Hành tìm Thời An nói chuyện gì, nhưng đồng thời ông cũng rất tự mình hiểu rõ, đối phương rõ ràng là muốn nói chuyện riêng với Thời An, ông cũng không phải không có mắt nhìn mà nán lại đó.
Thế nhưng chưa đi được hai bước, giọng nói lạnh nhạt bình thản của Mục Hành lọt vào lỗ tai:
"..
Sau cùng cậu vẫn không gọi lại cho tôi."
Thời Tắc Thuần bước hụt một bước.
Ông gần như không thể khống chế nổi vẻ mặt tan vỡ của bản thân, lộ ra ánh mắt khiếp sợ.
Này là tình huống gì đây?
Thời An có quan hệ gần gũi đến vậy với vị trưởng quan kia từ lúc nào?
Hơn nữa, điều quan trọng nhất là tuy giọng nói lạnh nhạt không thân thiết nhưng vì sao lời nói lại kì quái đến thế?
Mấy ngày ngắn ngủi không gặp, đến cùng đã xảy ra chuyện gì?
Thời Thụy bị ông kéo đi cũng nghe thấy câu nói đó.
Như những gì Thời Thụy đoán, sau khi cậu ta tránh nặng tìm nhẹ chuyển lời, Thời An quả thực không gọi điện lại cho Mục Hành.
Nhưng Thời Thụy thật sự không ngờ được rằng..
Mục Hành thế mà lại tự mình đến tìm!
Thời An dựa vào cái gì chứ?
Thời Thụy không nhịn được cắn chặt hàm răng, dùng sức đến mức gần như có thể cảm nhận được cơn đau.
Thời An đứng nguyên tại chỗ, có chút mờ mịt chớp mắt vài cái.
* * *Hở?
Gì cơ?
Nhân loại sáng lấp lánh này rốt cuộc đang nói gì vậy?
Cậu nhìn Mục Hành, trên mặt lộ ra vẻ mặt mê mang không chút giả dối, dường như hoàn toàn không hiểu đối phương đang nói việc gì.
Mục Hành không khỏi nhíu mày: "Bệnh viện không đưa số của tôi cho cậu à?"
Thời An sững sờ, cậu suy nghĩ một hồi, chợt nói:
"À, cái đó hả!" Lúc trước chị gái y tá ở quầy tiếp tân bệnh viện có đưa cho cậu một tờ giấy!
Cậu gãi đầu: "Đó là số của anh hả?"
Mục Hành: "..."
Anh hít sâu một hơi: "Quên đi."
Mục Hành trực tiếp đi vào vấn đề:
"Sự cố ngoài ý muốn lần này của học viện là do vết nứt vực sâu