Thời Tắc Thuần hít sâu một hơi, cắn răng, nhẹ giọng nói từng chữ một: "Thời An, con đi tiễn khách đi."
Dường như phát hiện bên này khác thường, Mục Hành quay đầu lại nhìn.
Trước mặt cậu, người làm đã mở cổng, đêm đen như mực, bầu trời vừa sâu thẫm vừa xa xôi, ánh trăng lạnh băng im lặng rơi xuống, mái tóc bạc của Mục Hành như một ngọn lửa màu trắng đang bốc cháy, sạch sẽ và bóng loáng như trân châu lấp lánh.
Thời An nhìn mà hoa cả mắt, cậu vô thức đồng ý nói: "Được thôi."
— Chờ khi cậu kịp phản ứng lại thì đã chậm.
Thời An thở dài.
Trong màn đêm tĩnh lặng chỉ còn lại cậu và Mục Hành.
Hai người cùng nhau đi về phía trước, không ai nói lời nào.
Lúc sắp đi đến cổng, Mục Hành là người đầu tiên phá vỡ sự yên tĩnh:
"Khi nào cậu thay đổi ý định thì có thể liên hệ với tôi bất kì lúc nào."
Dứt lời, Mục Hành lấy từ trong túi áo bành tô ra một cái hộp, đưa tới.
Thời An vô thức nhận lấy.
Cậu thoáng nhìn vào bên trong.
Bên trong đựng một khối lập phương có hình dạng kì quái, dường như nó được làm từ thủy tinh và thép.
Thời An tốn mất hai giây mới tìm được thông tin có liên quan từ trong vốn hiểu biết ít ỏi đến đáng thương về xã hội loài người của bản thân — hình như vật này gọi là điện thoại di động?
"Bên trong có số của tôi."
Mục Hành rủ đôi mắt màu lam lạnh nhạt, yên lặng nhìn chăm chú vào xoáy tóc mềm mại của thiếu niên.
Giọng anh trầm thấp khàn khàn, mang theo một chút từ tính lạnh lạnh như kim loại.
"Đương nhiên, cậu có thể yêu cầu bất kì thù lao gì."
***
Dưới sự kiên trì của Thời An, cuối cùng Thời Tắc Thuần vẫn phải phái xe chở Thời An về biệt thự nhỏ mà cậu vẫn luôn sống trước đó.
Sau khi qua quýt trò chuyện với quản gia già đang ứa nước mắt vì vui mừng, Thời An đi thẳng vào phòng của mình.
Sau khi đóng cửa phòng lại, cậu móc ra hộp nhỏ thuận tay mang về từ nhà chính của Thời gia.
Ma trùng có chút hả hê báo cáo: "Ngài yên tâm, nó không chạy đâu."
Hơn nữa khói đen còn bị lời phóng đại và cố làm ra vẻ huyền bí của ma trùng dọa cho sợ gần chết.
Hiện tại chỉ sợ Thời An hỏi cái gì nó đều sẽ sẵn lòng đáp nấy.
Quả nhiên, sau khi khói đen được thả ra liền biết gì nói nấy, nó nói sạch sành sanh về giao dịch đã thực hiện với nhân loại Thời An, không bỏ sót bất kì chi tiết nào.
Nhân loại Thời An vào trước khi bị đuổi khỏi nhà chính Thời gia đã có được cái hộp này.
Nhân loại Thời An đã liên tục mấy năm không kiểm tra đo lường ra bất kì chấn động ma lực nào.
Thái độ của cha ruột đối với cậu ta cũng càng ngày càng lạnh nhạt.
Lúc ấy, cậu ta đã biết vận mệnh sắp bị vứt bỏ của bản thân.
Xuất phát từ sự tuyệt vọng, cậu ta bị khói đen dụ dỗ làm giao dịch với nó.
— Cậu ta hi vọng có được sức mạnh cường đại.
Mà khói đen thì cũng không phải là vật tốt lành gì.
Nó chẳng qua chỉ là một con ma vật có thể ăn linh hồn của nhân loại chứ không phải là thần đèn trong truyện cổ tích.
Vì vậy, cách nó dùng để thỏa mãn nguyện vọng của nhân loại là chế tạo ra một loại ảo cảnh.
Vào lúc nhân loại buông lỏng cảnh giác rơi vào thời điểm suy yếu nhất, nó sẽ lấy linh hồn của người đó làm thức ăn.
Thế nhưng, lúc Thời An kia thả nó ra ngoài thì có quỷ mới biết nó đã bị nhốt trong cái hộp nọ bao lâu rồi.
Năm tháng đằng đẵng trôi qua, nó đã trở nên vô cùng yếu ớt, không thể chế tạo ra ảo cảnh.
Do đó, khói đen đưa cho nhân loại Thời An một chú ngữ tuy rằng có thể thỏa mãn nguyện vọng của cậu ta, nhưng chú ngữ đó cậu ta tuyệt đối không thể hoàn thành.
Dù sao, ai biết mẹ nó bây giờ mà còn có rồng chứ!!!
Hơn nữa, vì linh hồn của Thời An kia đã tan biến khi hiến tế thành công nên nó không ăn được miếng nào.
Khói đen chỉ có thể phẫn hận