Editor: Lam Phi Ngư
Với tư cách là một học viên năm hai của học viện, vào lễ khai giảng hôm nọ, Vương Lê cũng có mặt ở đấy.
Ban đầu Vương Lê định dựa vào kết quả chia lớp để tìm kiếm học viên đã cứu mình, thế nhưng Vương Lê không ngờ được vì khảo hạch thực chiến năm nay xảy ra việc ngoài ý muốn nên nhân viên nhà trường không chỉ không công bố thành tích nhập học của học viên mới, hơn nữa cũng không phân chia lớp theo cấp bậc khác nhau như bình thường, mà ngược lại lại mở các lớp song song không phân chia thứ tự cao thấp.
Ngay sau đó, Vương Lê muốn nhân dịp này để tuyên bố kế hoạch tìm người bị phá sản.
"Vậy...!chúng ta nên làm gì tiếp theo đây?"
Triệu Xã nghĩ mãi không ra nói.
Triệu Xã là một trong số mấy người bạn bị quạ xám tập kích chung với Vương Lê vào ngày hôm nọ.
Đồng thời Triệu Xã cũng là một trong số ít người trong đội ngũ được chứng kiến thực lực của vị tân sinh thần bí kia.
Vương Lê đứng bên ngoài hội trường, nhìn chăm chú dòng người tới lui rơi vào trầm tư.
Cái ngày bên ngoài sào huyệt quạ xám hôm ấy, bọn họ không nhìn thấy khuôn mặt của tân sinh thần bí kia...!Chẳng lẽ phải tiếp cận từng tân sinh rồi dựa vào giọng nói để nhận ra à?
Phương pháp này không chỉ không đáng tin cậy mà còn vô cùng lãng phí thời gian.
Trần Mộng đứng bên cạnh nhíu mày, nói chen vào: "Chúng ta không cần tìm tân sinh kia nữa nhỉ?"
"Tôi biết là lần này chúng ta quả thực cần phải tìm một người có hệ hỏa cường đại.
Nhưng mà dù cho cái người trong lời các cậu kể có lợi hại tới cỡ nào đi nữa thì chẳng phải cũng chỉ là một tân sinh thôi sao?"
Triệu Xã không đồng ý lắc đầu: "Aizz! Ngày hôm đó cậu không có mặt nên không tận mắt nhìn thấy..."
Mưa lửa đầy trời như thiên phạt ngày hôm nọ, chỉ cần chứng kiến một lần thì sẽ vĩnh viễn không thể nào quên.
Nó mạnh đến đáng sợ, dù cho tới tận bây giờ, dường như Triệu Xã vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng phảng phất như có thể làm tan chảy cả đôi mắt — Nói thật, Triệu Xã thậm chí có một loại dự cảm rằng cho dù là toàn bộ học viện này chỉ sợ cũng không có ai có thể sử dụng ma pháp hệ hỏa cường đại đến thế.
Có lẽ Vương Lê cũng nghĩ như vậy.
Thế nên Vương Lê mới bỏ qua kế hoạch giao thiệp với học viên khóa trước đã chuẩn bị trước đó, dù vài người khác trong đội tỏ ý phản đối nhưng Vương Lê vẫn khăng khăng làm theo ý mình, nhất quyết muốn kéo tân sinh thần bí kia nhập bọn.
"Cậu nói sao thì cứ cho là vậy đi."
Trần Mộng khinh thường cười xùy một tiếng, hoàn toàn không xem lời Triệu Xã nói là thật.
Dù có là thiên tài nhưng chưa từng tiếp nhận học tập và huấn luyện có hệ thống thì có mạnh cũng không mạnh được bao nhiêu.
E rằng do Vương Lê nóng lòng cầu thành nên mới phải thử mọi thứ trong tuyệt vọng như thế.
Đúng lúc này, người thứ tư trong đội vẫn luôn không nói chuyện đột nhiên lên tiếng:
"Các cậu nhìn kìa! Cái người đứng đằng xa đó có phải Mục Hành không?"
Hả?
Tất cả mọi người ngớ ra, vô thức nhìn về phía người nọ chỉ.
Dù khoảng cách khá xa nhưng bọn họ vẫn chỉ liếc mắt liền lập tức thấy được người đàn ông vô cùng bắt mắt trong đám đông.
Không chỉ bởi vì Mục Hành có một mái tóc bạc mang tính biểu tượng, mà càng là vì trên người anh có một loại khí tràng mạnh mẽ không thể nào ngó lơ, ngoại trừ Mục Hành, chỉ sợ không còn người nào có khí tràng như thế.
"Vậy mà nhân viên nhà trường có thể mời được vị đại thần này, tôi thật sự không ngờ luôn đấy..."
"Đúng vậy, tân sinh lần này may mắn quá."
"May mắn? Cậu quên việc ngoài ý muốn trong khảo hạch thực chiến à?"
"Tôi nói một khía cạnh khác mà!"
Đám người quẳng đi suy nghĩ tìm người trong đầu, họ vô cùng phấn khởi trò chuyện.
"Ôi, mà tính ra Mục trưởng quan đang nói chuyện với ai vậy ta?"
Có thể nói chuyện với Mục Hành tại nơi công cộng thế này, khẳng định không giàu thì sang, một người quyền cao chức trọng.
"Không biết nữa..." Mọi người ló đầu nhìn về hướng đó, đổi góc độ muốn nhìn mặt của người đang nói chuyện với Mục Hành.
Tóc đen da trắng, dáng người mảnh mai, thoạt nhìn có vẻ còn khá trẻ tuổi.
"A! Tôi nhớ rồi!" Ngô Hoán Thành đột nhiên la lớn: "Là người đó đó!"
"Người nào cơ?" Mấy người khác bị cậu ta la lớn làm cho hoảng sợ.
"Thời An đó! Các cậu quên rồi à? Khoảng thời gian trước không phải chúng ta vừa mới bàn tới á?" Ngô Hoán Thành khoa tay múa chân: "Chính là cái người Thời An đó đó!"
Trần Mộng cả kinh: "Là phế vật đi thi nhiều năm mà vẫn rớt đó hả?"
Tuy bọn họ không phải tân sinh nhưng họ cũng đã từng nghe đến cái tên Thời An.
Dẫu sao đây cũng là nhân vật nổi tiếng quyên cả một tòa nhà cho học viện, còn là người kiểm tra không ra một chút ma lực nào.
Năm nay Thời An có thể vượt qua khảo hạch thật sự là một điều hiếm lạ, do đó đã dấy lên một làn sóng thảo luận.
Mấy người đều khẽ giật mình, hai mặt nhìn nhau, lộ ra vẻ mặt mờ mịt đầy hoài nghi.
Thời An?
Sao lại là cậu ta?
...!Loại người này sao có thể có tư cách nói chuyện với Mục trưởng quan?
Trong lúc mọi người đang thảo luận khí thế ngất trời, Vương Lê cầm di động xoay người lại, đôi mắt sau lớp kính sáng lấp lánh, có chút hưng phấn nói: "Tôi biết cách để tìm được tân sinh kia rồi!"
Ba người khác dừng nói chuyện phiếm, đồng thời quay sang nhìn Vương Lê:
"Bằng cách nào?"
Vương Lê: "Tôi tìm quan hệ đi hỏi khắp nơi, thật ra thành tích của tân sinh kì này đã được thống kê xong, nhưng vì hệ thống bị trục trặc nên mới không đáng tin thôi."
Vương Lê đẩy mắt kính, nói tiếp:
"Đợi lát nữa tôi hỏi lại xem xem có thể lấy được cách thức liên hệ với vài tân sinh đứng đầu vòng thực chiến hay không."
Trần Mộng nhún vai: "Được thôi, có thể tìm thì tốt rồi, ngược lại tôi muốn tận mắt nhìn thử xem cái người mà các cậu nói mạnh đến cỡ nào."
Là cháu ruột của phó hiệu trưởng, trong học viện Vương Lê có được một ít mối quan hệ và đặc quyền, tỷ như trong thời điểm hiện tại này —
Vương Lê tiếp nhận tờ giấy ghi cách liên hệ của vài tân sinh đứng đầu từ tay giáo viên, cung kính nói cám ơn:
"Cảm ơn thầy đã giúp đỡ."
"Không có gì."
Giáo viên vẻ mặt ôn hòa vẫy tay với Vương Lê: "Dù sao mấy số liệu này cũng không dùng được, cho em cũng không có vấn đề gì."
"Có điều, em có chút hiếu kì..."
Vương Lê cúi đầu lướt qua tờ giấy trong tay, hơi khó hiểu hỏi: "Mấy thành tích này không phải rất bình thường ạ? Em không nhìn ra hệ thống trục trặc chỗ nào cả?"
"Aizz..." Nghe thấy câu hỏi này, giáo viên thở dài một tiếng: "Bởi vì thầy chỉ đưa em số liệu của học viên bình thường thôi.
Em không biết đâu, việc hệ thống gặp trục trặc lần này thật sự rất