Editor: Lam Phi Ngư
Cậu đi ngược lại, bước từng bước gian nan tiến lên phía trước.
Vương Lê đang rút lui ở phía xa xa đột nhiên ý thức được có việc không đúng, cậu ta vừa nghiêng đầu nhìn, vừa lúc thấy được Thời An đang đi về phía Ngựa Xương Khô.
Trong gió tuyết, Vương Lê quát lớn: "Thời An! Mau trở lại-"
Ngô Hoán Thành nghe tiếng quát bèn quay đầu, lập tức nhìn thấy Thời An xuất hiện tại nơi cách sau lưng mình không xa.
Chỉ thấy giữa bàn tay đeo bao tay xù xù của Thời An dâng lên một ngọn lửa màu vỏ quýt, thoạt nhìn vừa nhỏ bé lại yếu ớt.
"Loại ma vật này không sợ lửa đâu!" Ngô Hoàn Thành lo lắng kêu to.
Ma vật loại Vong Linh chỉ sợ hệ ánh sáng, những ma lực hệ khác đều không có tác dụng với chúng.
Thời An chớp mắt vài cái, lộ ra vẻ mặt nghi ngờ:
"Ơ? Không được hở?"
Con Ngựa Xương Khô trước mặt đột nhiên nâng móng trước lên, phát ra một tiếng híííí!
Một giây sau, gió tuyết như sống lại trở nên hung bạo hơn, tiếng rít bén nhọn đến mức có thể thủng cả màng nhĩ.
Mấy thành viên trong đội không thể không nằm rạp xuống mặt đất để tránh bị cuốn vào bên trong vòi rồng kinh khủng kia.
Bão tuyết bắt đầu mạnh lên, che khuất tầm mắt.
Không nhìn thấy được gì cả.
Tim mọi người đều chùng xuống.
Có thể mượn sức mạnh khác để công kích đối thủ, nó tuyệt đối không phải là ma vật loại Vong Linh bình thường.
Ngô Hoán Thành gian nan duy trì pháp thuật ánh sáng, bức tường yếu ớt gắng sức vây quanh thân thể, tạo thành mắt bão chật hẹp duy nhất không bị ảnh hưởng bởi gió mạnh.
Cậu ta quay đầu tìm kiếm bóng dáng Thời An nhưng tìm khắp nơi cũng không thấy Thời An đâu.
Ngay sau đó, trước mặt Ngô Hoán Thành đột nhiên vang lên một tiếng rít gào chói tai!
Ngô Hoán Thành sững sờ.
Tại một nơi cực gần, ánh lửa đột nhiên xuyên thấu màn đêm, sau đó bất chợt nổ tung!
Kèm theo đó là tiếng gió lớn gào thét, ngọn lửa bay múa quanh quẩn trên bầu trời như một con rắn.
Trong nháy mắt, nhiệt độ cực nóng ập tới.
Cơn gió lạnh như băng mới vừa rồi trong nháy mắt đã bị nhiễm một loại nhiệt độ gần như có thể nướng cháy người, cuốn theo hơi nước sau khi bông tuyết hòa tan đập vào mặt.
Ngô Hoán Thành ngây cả người.
Pháp trượng trong tay chậm rãi hạ xuống, chút ánh sáng yếu ớt đã bị ánh lửa cắn nuốt trong nháy mắt.
Gió lốc đã ngừng lại.
Trước mắt là một mảnh đất khô cằn đen kịt.
Lớp tuyết đọng cao tới đầu gối đã bị nhiệt độ cao làm tan chảy, lộ ra lớp nham thạch cháy đen, trong khe núi thoạt nhìn có vẻ cực kì đột ngột.
"Sao rồi? Chuyện gì xảy ra thế? Cậu có bị thương không?"
Mấy thành viên khác vội vàng tiến lên phía trước, khẩn cấp hỏi.
Mới vừa rồi bị tường gió ngăn cách bên ngoài, họ không thấy rõ rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra ở nơi gần đó.
Chỉ thấy ánh lửa màu vỏ quýt lóe lên trong bão tuyết, ngay sau đó vòi rồng biến mất, thế nên họ lập tức tiến lên giúp đỡ.
Có điều...!
Bây giờ nhìn lại, có vẻ hiện tại cũng không cần bọn họ giúp gì rồi.
Vương Lê nhìn tình cảnh trước mặt một lượt, đáy mắt hiện lên một tia sợ hãi.
Cậu ta không ngờ rằng, trong loại hoàn cảnh cực đoan nguy hiểm này, ma lực hệ hỏa của Thời An vẫn có thể phát huy ra hiệu quả đáng sợ đến thế.
Quả thực là sức mạnh nghịch thiên.
"Ngựa Xương Khô đâu rồi?" Triệu Xã hỏi.
Lúc này, Ngô Hoán Thành mới bừng tỉnh.
Cậu ta nhìn xung quanh một vòng, lại phát hiện Ngựa Xương Khô mang lại cảm giác áp bách nặng nề cho họ đã biến mất không thấy đâu.
Ngô Hoán Thành do dự một lát rồi lắc đầu nói: "Tôi không biết."
Bị ngọn lửa và gió lốc quấy nhiễu, Ngô Hoàn Thành cũng không xác định rõ về những gì bản thân nhìn thấy.
Thế nhưng, trong nháy mắt đó, cậu ta mơ hồ thoáng nhìn thấy thân hình của con Ngựa Xương Khô kia.
Dường như nó thét lên, lại như đang giãy dụa kịch liệt, giống như bị một loại sợ hãi cực độ nào đó khống chế, sau đó thân hình nó đã biến mất trong bão tuyết.
Giống như là...!chạy trối chết.
Nhưng sao có thể thế được?
Ma vật loại Tử Linh sao có thể cảm thấy đau đớn và sợ hãi?
Nhất định là cậu ta nhìn lầm rồi, hoặc là xuất hiện ảo giác.
"Đợi đã, Thời An đâu? Cậu ấy không ở cùng cậu à?" Trần Mộng nhíu mày hỏi.
Ngô Hoán Thành sững sờ, vội vàng quay đầu nhìn về phía Thời An mới đứng khi nãy.
Thế nhưng, thiếu niên vốn đứng sau lưng cậu ta lại không biết từ khi nào đã không còn thấy bóng dáng: "Tôi...!tôi không biết."
Vương Lê nhanh chóng quyết định: "Tìm người trước đã."
Xung quanh là tuyết trắng mênh mông, một vùng mờ tối, đến nửa bóng người cũng không nhìn thấy.
"Thời An!"
"Thời An!!"
Thành viên trong tiểu đội lấy vùng đất khô cằn kia làm trung tâm, tản ra xung quanh lo lắng gọi tên Thời An.
"Sao vậy? Mấy bạn nhỏ? Không tìm được bạn à?" Đột nhiên, một giọng nói thô ráp vang lên trên đỉnh đầu bọn họ.
Mọi người đều giật cả mình, vô thức rút vũ khí nhìn về phía giọng nói vang lên.
Chỉ thấy một người đàn ông trung niên râu ria xồm xàm ngồi xổm trên vách đá.
Trên mặt gã có mấy vết sẹo vắt ngang, trên người mặc nguyên một bộ quần áo chống lạnh.
Gã cúi đầu nhìn bọn họ chằm chằm, cũng không biết đã nhìn bao lâu rồi.
Gã ngâm nga nở nụ cười, thả người nhảy xuống.
Gã có dáng người vạm vỡ nhưng lại giống như không hề có trọng lượng, nhẹ nhàng rơi xuống nền tuyết.
Vương Lê liếc nhìn hình dáng trang sức trên ngực gã, trong lòng cả kinh.
Là lính đánh thuê.
Đây hẳn là đoàn người ở khách sạn trước đó theo lời của nhân viên khách sạn.
Không ngờ rằng đoàn người kia rời đi sớm hơn bọn họ cả một ngày ấy vậy mà lại chỉ mới mấy tiếng đồng hồ đã bị đuổi kịp.
Con đường này là con đường phải đi qua khi lên núi, lại liên tưởng đến con Ngựa Xương Khô trên đường khi nãy, trong lòng Vương Lê có một suy đoán mơ hồ.
Đoán chừng