Editor: Lam Phi Ngư
Nửa tiếng trước.
Sau khi bốn gã đã nói sạch sẽ toàn bộ tình báo về doanh trại lính đánh thuê cho thiếu niên, cậu im lặng suy nghĩ vài giây, nói: "Các người qua đây với tôi."
Ngay sau đó, Thời An dẫn bọn họ tới một mảnh đất bị tuyết trắng mịt mù bao trùm, chỉ xuống đó nói:
"Đào đi."
"Xin...! xin hỏi ngài muốn chúng tôi đào cái gì ạ?" Gã lính đánh thuê bị bẻ gãy cánh tay hiện tại đã không còn dáng vẻ kiêu căng lúc trước, gã nơm nớp lo sợ hỏi.
Thời An quơ quơ thanh xương đùi kêu cùm cụp trong tay: "Cái này."
Bốn gã lính đánh thuê: "............"
Lúc này bốn gã mới nhìn kĩ, cây đuốc thiếu niên vẫn luôn cầm trong tay ấy vậy mà lại là một thanh xương đùi cực lớn!
Với lại...!nó còn có chút giống đùi ngựa.
Bốn gã khó khăn nuốt xuống một ngụm nước miếng, đột nhiên trong lòng có một loại dự cảm xấu.
Bốn lính đánh thuê không dám lên tiếng, bắt đầu miệt mài đào tuyết.
Xương cốt vụn vặt xuất hiện càng ngày càng nhiều, hình dạng ghép lại cũng càng ngày càng quen thuộc-
Mọe nó! Đây chẳng phải là con Ngựa Xương Khô cản trở đoàn lính đánh thuê bọn gã cả một ngày trời à!!!
Ngựa Xương Khô thiếu một chân sau giãy giụa, phát ra tiếng hí bén nhọn, ngọn lửa u ám bùng lên trong hốc mắt tối om, gắt gao nhìn chằm chằm bốn người trước mặt.
Bốn gã lính đánh thuê không khỏi lùi về sau một bước.
Kí ức lúc trước bị ma vật loại Tử Linh này đè ra mà đánh hiện lên, khiến bọn gã không nhịn được trong lòng phát run.
"À đúng rồi!" Thời An vẫn luôn đứng chờ cách đó không xa dường như nghĩ tới điều gì đó.
Cậu vỗ trán một cái, đi qua.
Con Ngựa Xương Khô hung thần ác sát kia khi nhìn thấy Thời An trong nháy mắt lập tức trở nên yên tĩnh, ngọn lửa u lam trong hốc mắt cũng yếu đi vài phần, thoạt nhìn...!như đang sợ hãi.
Thời An lắc lắc xương đùi trong tay, ngọn lửa trên đỉnh xương đùi lập tức dập tắt.
Ngay sau đó, cậu ngồi xổm xuống, gắn xương đùi trong tay vào trên thân Ngựa Xương Khô: "Vậy là xong rồi nè!"
Bốn gã lính đánh thuê: "........."
Bốn gã ngớ người nhìn chằm chằm một màn vượt quá lẽ thường trước mặt, gần như không dám tin vào hai mắt của bản thân.
Lúc đầu, mấy gã còn tự lừa dối bản thân rằng có lẽ mấy gã nhìn nhầm, ma vật loại Vong Linh sao có thể biểu hiện sự sợ hãi với một nhân loại được? Nhưng khi bọn gã nhìn thấy Ngựa Xương Khô nghe theo mệnh lệnh của Thời An chạy về phía doanh trại đoàn lính đánh thuê, bốn gã đều đánh mất khả năng ngôn ngữ.
...Đây, đây là cảm giác khi thế giới quan bị đổi mới ư?
***
Thời An đứng dậy, duỗi lưng một cái.
Ngựa Xương Khô thấy thế liền hoảng sợ lùi về sau hai bước.
Thời An tốt bụng nói: "Mi yên tâm đi, lần này ta không đốt mi nữa đâu."
Cậu vỗ vỗ đầu ngựa: "Mi đi đi."
Ngựa Xương Khô cúi đầu xuống, dùng đỉnh đầu cọ cọ bả vai Thời An, sau đó phì mũi quay người biến mất trong bão tuyết.
Bốn gã lính đánh thuê nhỏ yếu đáng thương vẻ mặt chết lặng.
Có đôi khi...!khiếp sợ khiếp sợ mãi...!cũng khiếp sợ thành quen.
Thời An quay đầu nhìn bọn gã: "Về phần mấy người —"
Toàn thân bốn gã lính đánh thuê run rẩy, hoảng sợ ngẩng đầu nhìn thiếu niên trước mắt, từng người một như một cọng rau héo đã trải qua sự vùi dập tàn nhẫn.
"Mấy người cũng có thể đi rồi."
Thời An mở lòng từ bi nói.
Vốn cậu muốn Ngựa Xương Khô thay mình đi cứu người là vì tránh người khác biết được thực lực chân thật của bản thân.
Nếu hiện tại mục đích đã đạt được, thì giữ mấy người này lại cũng chỉ mang lại phiền toái, không bằng cứ để bốn gã xéo đi, tự tìm đường sống.
"Biết rõ cái gì nên nói cái gì không nên nói chứ?"
Thiếu niên ngẩng đầu mỉm cười vô hại.
Bốn người trước mặt chợt cả kinh, vội vàng dập đầu như băm tỏi — Dù bọn gã muốn nói thì cũng phải có người tin chứ!
Một ma vật loại Vong Linh cao cấp có thể gọi cả bão tuyết mà lại bị một thiếu niên nhân loại bình thường sai khiến...!Mấy lời nói nhảm đến mức này, sợ rằng sau khi nói ra là sẽ bị nhốt vào bệnh viện tâm thần luôn chứ chẳng đùa.
Bốn gã cùng choàng một cái áo khoác dài, nhăn nhó đứng dậy, trông mà thèm ba cái áo khoác dài trên người Thời An: "Xin...! xin hỏi ngài..."
Thời An chớp mắt mấy cái, vẻ mặt vô hại nói: "Sao hả? Hay là các người muốn tôi thay đổi suy nghĩ?"
"Không không không không không!!!" Bốn gã lính đánh thuê điên cuồng lắc đầu.
Bọn gã duy trì tư thế ôm chằm lấy nhau buồn cười, như chạy trốn mà chạy về phía ngược hướng với Thời An, tốc độ mau lẹ khiến lòng người hoài nghi có phải bọn gã đang bị quái vật nào đó đuổi theo hay không.
Rất nhanh