Editor: Lam Phi Ngư
Tặng quà cho bảo bảo AnH0873
Mục Hành thu hồi tắm mắt, mở cửa nhà.
Căn phòng có diện tích rất lớn, thế nhưng đồ trang trí bên trong lại vô cùng đơn giản và trống rỗng, chỉ có những đồ dùng thiết yếu trong nhà, trông có vẻ quạnh quẽ và tĩnh mịch.
Chỗ này là nơi ở của Mục Hành trong thành phố, trang viên Mục gia nằm ở ngoại thành, ngay cả anh cũng rất ít khi trở về nơi đó.
Đối với Mục Hành thì nhà cửa chỉ là nơi để nghỉ ngơi, chỉ cần có đầy đủ tác dụng là được.
Mục Hành dẫn Thời An tới phòng ngủ cho khách.
Phong cách đồ trang trí trong phòng ngủ cho khách không khác gì bên ngoài mấy, hơn nữa vì chưa từng có người vào ở nên càng có vẻ rét lạnh trống vắng.
Thời An nhìn căn phòng trước mắt, hỏi: "...Tôi ở phòng này?"
Mục Hành dừng lại một chút, anh gật đầu: "Ừ."
Thời An sợ run cả người.
Phòng này quả thực lạnh băng như một hang động, hơn nữa nó còn là loại hang động trống rỗng không có chút tài bảo, thoạt nhìn sẽ rất khó để ngủ.
Cậu quay đầu nhìn Mục Hành đang đứng kế bên mình.
Hiện tại anh đã cởi áo khoác, lộ ra áo lót màu đen mỏng bên trong, đường cong cơ bắp càng có vẻ căng đầy mượt mà hơn.
Mục Hành giống như một nguồn nhiệt, dù chỉ đứng bên cạnh cũng có thể liên tục không ngừng tỏa ra nhiệt độ cơ thể ấm áp.
Cái đuôi sau lưng Thời An vô thức lắc lư.
Cậu hơi kinh hãi, vội vàng vươn tay nắm lấy chóp đuôi của mình, tránh cho nó tự động dán về phía nguồn nhiệt.
Mục Hành không hay biết gì về suy nghĩ trong lòng Thời An.
Anh hỏi: "Cậu chuẩn bị xong đồ dùng để ngày mai đến trường chưa?"
Thời An buồn bã ỉu xìu lắc đầu.
Phần lớn đồ của Thời An đều ở trong biệt thự lúc đầu cậu ở, mà khi Thời Tắc Thuần đưa cậu đến nhà chính Thời gia thì rất hiển nhiên ông ta sẽ không chu đáo đến mức tiện tay mang tất cả đồ dùng của cậu theo.
Mục Hành gật gật đầu: "Ngày mai liệt kê một danh sách rồi đưa cho tôi, tôi sẽ bảo cấp dưới lấy đồ giúp cậu."
"Được..."
Đột nhiên Thời An ý thức được điều gì đó, cậu ngẩng đầu nhìn Mục Hành: "Ơ! Thế thì có phải sẽ không cần thông qua trình tự kiểm tra của học viện đúng không?"
Mục Hành dừng một chút: "Ừ."
Ánh mắt Thời An sáng lên, cậu chờ mong nhìn chằm chằm Mục Hành: "Vậy...!tôi có thể mang theo một ít đồ không được phép mang theo không...?"
Đồ cậu chuẩn bị cho lần nhập học trước đó không được học viện thông qua, tất cả đều bị trả về.
Mục Hành nhíu nhíu mày, hỏi: "Cậu muốn mang theo đồ gì?"
Thời An bẻ ngón tay, nghiêm túc liệt kê từng thứ một: "Gối của tôi nè, chocolate nè, còn có rau câu, khoai tây chiên..."
Mục Hành nghiêm túc nghe một hồi, sau đó rơi vào trầm mặc.
Càng về sau, trên cơ bản phần lớn đồ Thời An liệt kê đều là đồ ăn vặt.
Anh nhìn thiếu niên trước mặt, con ngươi thoáng qua vẻ dịu dàng, cuối cùng anh buông thả dục vọng của bản thân, đặt tay lên đỉnh đầu mềm mại của thiếu niên, nhẹ nhàng xoa nhẹ một cái: "Có thể."
Thời An hoan hô một tiếng: "Tốt quá!"
Đêm dần tối.
Thời An nằm trên giường lật qua lật lại.
Thời điểm biến thành rồng thì không cảm thấy gì, giờ ở trong hình thái nhân loại mà có một cái đuôi to ở sau lưng thì thật sự rất phiền phức.
Ngay cả khi ngủ cũng khó tìm được tư thế thoải mái.
Cậu rụt người vào trong chăn.
Trong phòng này lạnh quá, dù cậu đã đắp một cái chăn dày vẫn cảm thấy rét lạnh, cậu lạnh đến mức run cầm cập.
Ngủ ở chỗ này thật sự rất không thoải mái, không đủ ấm áp, cũng không có bất kì tài bảo sáng lấp lánh nào để ôm cả...
Thời An nhìn chằm chằm trần nhà trong bóng tối, đột nhiên cậu nghĩ tới gì đó.
Đợi đã, hiện tại là cơ hội tuyệt vời cỡ nào!
Bây giờ cậu đang ở trong nhà Mục Hành, mà bản chép tay quyển hạ của Mục gia cậu vẫn luôn tìm kiếm rất có thể đang ở nơi này!
Thời An đột nhiên cảm thấy phấn chấn hẳn.
Cậu sờ soạng xuống giường, lặng lẽ ra ngoài phòng.
Đi về phía phòng ngủ đóng chặt của Mục Hành, thiếu niên khẽ nhắm mắt lại, ngôn ngữ cổ xưa phức tạp trầm thấp tuôn ra từ miệng cậu, mang theo một loại nhịp điệu thần bí và huyền diệu, tản mạn phiêu đãng trên không trung.
Theo tiếng ngâm nga, cả căn phòng tiến vào một trạng thái yên tĩnh tối om, dường như ngay cả không khí cũng rơi vào ngủ say.
Tiếng ngâm nga kết thúc, Thời An mở hai