Editor: Lam Phi Ngư
Lời nói của Thời An như một tia sét mạnh, Mục Hành bị chấn động đến đầu óc trống rỗng.
Thời An trước mặt thái độ ngây thơ, vẻ mặt vô tội, dường như thiếu niên hoàn toàn không cảm thấy lời mình vừa nói không đúng chỗ nào.
Gần như không hề báo trước, hình ảnh lúc trước Mục Hành cố quên đi lại sống động lần nữa hiện lên trong đầu anh.
Xúc cảm, độ ấm.
Giọng nói, màu sắc, ánh sáng, hình ảnh.
Tất cả đều cực kì sinh động tưng bừng hiện ra trước mắt anh.
Dường như đầu ngón tay vẫn còn lưu lại xúc cảm vòng eo mềm dẻo nhẵn mịn của thiếu niên, như một ngọn lửa bùng lên từ đầu dây thần kinh đến tận xương tủy, rực cháy như ngọn lửa lan trên cánh đồng.
Lòng Mục Hành lập tức rối như tơ vò.
Anh vô thức lui về sau một bước, giọng nói trầm thấp khẽ run, mang theo ba phần khàn khàn: "Cậu..."
"Anh không tin hở?"
Thời An chớp mắt vài cái, cậu nhảy khỏi ghế ngồi.
Thiếu niên cau mày, dường như cậu không vui khi cảm nhận được Mục Hành không tin mình.
Thời An không nói lời nào đưa tay giữ chặt tay Mục Hành, sau đó ghé người tới gần anh một cách tự nhiên, nghiêm túc nói: "Vậy anh lại —"
Cậu còn chưa nói xong thì người đàn ông trước mặt phảng phất như bị phỏng bỗng chốc rút tay lại.
Mục Hành lùi về phía sau mấy bước.
"...!Không cần." Anh cắn răng, giọng khàn khàn.
Từ khi có kí ức đến nay, Mục Hành chưa từng chật vật như thế này.
Thời An có chút không rõ vì sao biểu hiện của nhân loại sáng lấp lánh trước mặt lại kì quái đến thế.
Cậu suy nghĩ một chút bèn hỏi:
"Đêm nay chúng ta có ngủ chung không?"
Người đàn ông trước mặt đứng cách thiếu niên một khoảng xa xa, anh như cố ý kéo ra một khoảng cách nhất định.
Xương lông mày Mục Hành vừa cao lại sâu, đôi mắt ẩn dưới bóng râm, không nhìn rõ sắc mặt, bờ môi mím lại, mọi cảm xúc như bị giấu sâu trong tảng băng dưới biển sâu, nhìn không ra chút manh mối nào.
Sau một lúc lâu im lặng, anh nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.
Một đêm vô sự.
Ngày hôm sau, rạng sáng sáu giờ, Mục Hành đúng giờ mở hai mắt ra.
Đáy mắt anh tỉnh táo, không có chút buồn ngủ.
— Tuy đã thực hiện lời hứa, nhưng anh lại không thể bỏ mặc để sự việc trước đó phát sinh thêm lần nữa.
Anh cũng từng thường xuyên vì nhiệm vụ mà làm việc với cường độ cao mấy ngày liền.
Đối với Mục Hành thì một đêm không ngủ cũng không phải là việc khó.
Mục Hành lặng yên không một tiếng động ngồi dậy.
Anh hơi ngừng một chút, nương theo ánh nắng ban mai mờ mờ ngoài cửa sổ quay đầu nhìn thiếu niên bên cạnh.
Thời An cuộn người trong chăn, bọc mình lại cực kì chặt, nửa gương mặt thiếu niên vùi vào trong gối, lông mi dày đen nhánh rủ xuống, tạo thành một mảng bóng râm nhỏ.
Ánh sáng mông lung bao phủ lấy Thời An, trông vừa yên tĩnh lại an tường.
Thiếu niên không hề lo lắng chìm vào giấc ngủ say, hoàn toàn không chút phòng bị với người bên cạnh.
Trong ánh sáng lờ mờ tràn ngập một loại yên tĩnh vừa chạm sẽ biến mất.
Gần như không thể khống chế, Mục Hành nghiêng người tới gần.
Đầu ngón tay anh dừng trước gò má của thiếu niên, cứng rắn dừng lại tại vị trí chỉ thiếu chút nữa thôi là sẽ chạm tới thiếu niên.
Người đàn ông mím chặt môi, bờ môi buộc chặt thành một đường thẳng tắp lạnh lẽo bất cận nhân tình, ánh mắt tối lại, sắc đen âm trầm như biển sâu cuồn cuộn dưới đáy mắt.
Hồi lâu sau, anh chậm rãi hít sâu một hơi, nhắm mắt lại.
Nhưng đúng lúc này, thiếu niên đang ngủ say có chút bất an giật giật người, trong cổ họng lẩm bẩm gì đó, gương mặt cọ qua ngón tay chuẩn bị rút lại của người đàn ông.
Trong chớp mắt, làn da tiếp xúc ngắn ngủi rồi lại tách ra.
Như một đốm lửa rơi vào trong cánh đồng hoang vu đang rực cháy, nó nổ tung ầm ầm cắn nuốt hết thảy ngọn lửa hừng hực, bùm bùm thiêu rụi lí trí của anh.
Đợi đến khi Mục Hành lấy lại ý thức, đầu ngón tay đã rơi xuống.
Lần này không phải việc xảy ra ngoài ý muốn do sơ ý mà anh đang ở trong trạng thái hoàn toàn tỉnh táo, cố ý chạm vào thiếu niên.
Giữa bụng ngón tay và làn da không hề có bất kì vật gì ngăn cách.
Gương mặt thiếu niên hơi lạnh và mềm mại.
Anh từng nghĩ tới xúc cảm này trong đầu, hiện tại xúc cảm ấy vô cùng chân thật và rõ nét ngay dưới ngón tay anh.
Không thể nói rõ cũng không thể tả được xúc động hỗn loạn đang lên men dưới đáy lòng.
Ánh mắt Mục Hành khó lường, con ngươi xanh biếc sâu thẫm như vực sâu, vui buồn khó đoán.
Đầu ngón tay anh lặng lẽ hoạt động, bụng ngón tay cái ấn lên môi dưới của thiếu niên, hơi dùng lực, môi dưới bị xoa nắn hiện lên màu đỏ thẫm, đầu ngón tay chạm vào hàm răng cứng rắn trắng noãn.
Như một vỏ sò.
Chỉ cần nhẹ nhàng cạy mở là có thể chạm vào thịt mềm bên trong.
Ấm áp, mềm mại, ướt át.
Thời An khó chịu thoáng nhíu mày, lông mi khẽ run run, trong cổ họng phát ra một tiếng lẩm bẩm mơ hồ.
Lúc này Mục Hành mới chợt cả kinh, anh như vừa mới tỉnh mộng thu tay lại, bỗng chốc lùi về phía sau kéo giãn khoảng cách.
Anh chau mày, vẻ mặt lạnh lùng kháng cự, buộc bản thân phải dời tầm mắt.
Chỉ còn lại nhịp tim đập mạnh đang tản ra tín hiệu bất ổn.
Khi Thời An mở mắt ra, Mục Hành đã rời đi, một cái điện thoại mới được đặt bên gối.
Cậu nhìn kĩ chút xác rồng còn sót lại trong cơ thể của mình.
Thời An vừa mừng vừa sợ phát hiện chỉ còn thiếu một chút thôi là cậu đã có thể hoàn toàn hấp thu toàn bộ ma lực trong người — Tuy vẫn còn cách xa thực lực trước khi ngủ say, nhưng so với lúc cậu vừa mới tỉnh lại thì đã mạnh hơn rất nhiều.
Ngay sau đó, Thời An nhận được điện thoại của Triệu Xã.
"Alo alo? Thời An cậu đâu rồi?" Giọng Triệu Xã ở đầu bên kia điện thoại nghe có chút nóng nảy.
Thời An khẽ giật mình: "Có chuyện gì thế?"
Giọng Triệu Xã bị lẫn trong gió tuyết, nghe có chút mơ hồ: "Bên chỗ tôi vừa nhận được thông báo từ bên trên, buổi giao lưu học thuật năm nay tạm thời quyết định tổ chức trước thời hạn."
Thời An: "Trước thời hạn?"
Triệu Xã: "Đúng vậy.
Thế nên nếu cậu muốn tham gia thì nhanh chạy đến đây đi! Xe sắp chạy rồi đây này!"
Sau khi cúp điện thoại, Thời An cầm điện thoại di động suy nghĩ.
Năm ngày sau chính là ngày cử hành hội đấu giá, nếu cậu muốn cướp tài bảo của chính mình về thì nhất định sẽ phải ra tay trong khoảng thời gian này.
Hiển nhiên nhân loại cũng hiểu rõ được điểm ấy, thế nên cạm bẫy của họ nhất định sẽ được bố trí trong khoảng thời gian này.
Thời gian gấp rút đến thế, theo lí thì cậu không nên tham gia buổi giao lưu học thuật này làm gì.
Nhưng mà...!Thời An luôn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp.
Thời An suy nghĩ một lát bèn gửi một tin nhắn cho Mục Hành, sau đó cậu thu dọn đồ đạc của mình rồi liên hệ với tài xế.
Khi Thời An đến Học viện Ewen thì vừa kịp lúc ngồi lên chuyến xe cuối cùng đi đến sân thi đấu.
Trên xe, Thời An bọc bản thân lại cực kì chặt chẽ, trang bị đầy đủ nguyên bộ đồ bịt tai, bao tay và khăn quàng cổ, hỏa bảo thạch nhét bên hông quần áo, nhưng cậu vẫn lạnh run cầm cập.
Triệu Xã nhìn tòa núi tuyết nguy nga trước mặt, cảm khái