Editor: Lam Phi Ngư
Vẻ mặt Ôn Dao lạnh lẽo, lòng nóng như lửa đốt:
"Tình huống bên hẻm núi phía nam thế nào rồi hả?"
"Vẫn chưa rõ."
Cấp dưới lắc đầu nói: "Chính phủ bên đó nói, hẻm núi phía nam đột nhiên xuất hiện bão tuyết, tất cả thông tin và con đường liên lạc với bên ngoài đều bị cắt đứt, nhưng bên chúng ta lại không phát hiện biến cố thời tiết quy mô lớn ở chỗ đó..."
Cấp dưới khẽ cắn môi, hung dữ nói:
"Cao tầng khu Ewen nhất định biết chút gì đó, nhưng họ lại một mực giở giọng gạt chúng ta, kéo dài lãng phí thời gian!"
"Quân lính phái đi trước đâu rồi?"
"Họ gặp một nhóm lính đánh thuê nhỏ, đang giao chiến, tốc độ tiến lên rất chậm."
Ôn Dao hít sâu một hơi, giữa lông mày lộ ra chút thần sắc mệt mỏi: "Còn Mục trưởng quan thì sao? Liên lạc được với ngài ấy chưa?"
"...Vẫn chưa."
Hiện tại toàn bộ cao tầng khu Ewen đều dùng một loại thái độ tiêu cực để ứng phó với họ, ban ngành có liên quan cũng chỉ biết trốn tránh trách nhiệm.
Vì khu vực này nằm ở phương bắc xa xôi, bình thường cũng không được khu trung ương coi trọng thế nên mới dẫn đến thế lực nơi này đan xen phức tạp, hiện tại đã đến mức qua quít lấy lệ ra mặt luôn rồi.
Số người trong đội ngũ đặc biệt phái đến của cục quản lí vốn không nhiều, lại không liên lạc được với Mục Hành, nhất thời việc này bị lâm vào tình trạng bế tắc.
Thân là phụ tá, tất cả toàn bộ gánh nặng đều đang đè nặng lên vai Ôn Dao.
Hiện tại, cô phải làm ra quyết định, một khi sơ suất thì rất có thể sẽ thua cả ván cờ.
Ôn Dao chau mày, nhìn chăm chú bản đồ trước mặt.
Hội đấu giá, hẻm núi phía nam...
Cuối cùng, Ôn Dao chậm rãi hít sau một hơi, sau đó ngẩng đầu.
Vẻ mặt cô nàng kiên định, dường như đã sớm hạ quyết tâm, cô dùng giọng nói bình tĩnh quyết đoán ra lệnh: "Chỉ để lại số người tối thiểu ở tổng bộ, tất cả nhân viên chiến đấu còn lại đi cùng tôi."
Nếu lần này cô đoán đúng thì rất có thể cao tầng khu Ewen đã hợp tác với đoàn lính đánh thuê, nhằm vào kế hoạch cướp đoạt Cự Long.
Hẻm núi phía nam và lối vào phía tây nhất định có người phòng thủ, lấy số người hiện tại của cục quản lí thì e rằng không thể đánh cả hai hướng.
Vì vậy, Ôn Dao chỉ có thể tập trung lực lượng, đột phá vòng vây tại vị trí có khả năng là nơi yếu nhất.
Ôn Dao dùng ngón tay chỉ sườn đông cánh đồng tuyết Ewen và vị trí một khu tiếp giáp khác:
"Đi nơi này."
***
Củi lửa đã sắp bị đốt sạch sẽ, long diễm trong đống lửa cũng dần yếu đi.
Lông mi Thời An run rẩy, cậu đúng lúc mở hai mắt ra.
Đôi mắt của Thời An đã hoàn toàn biến thành đồng tử dựng thẳng màu đỏ vàng của loài rồng, đồng tử hẹp dài, như liệt diễm đỏ tươi rực cháy.
Qua một khoảng thời gian dài, cuối cùng cậu cũng hoàn toàn hấp thu toàn bộ xác rồng.
Thời An ngồi dậy, duỗi người rồi duỗi eo.
Cậu ngáp một cái, chớp khóe mắt buồn ngủ còn vương nước mắt, quay đầu nhìn người đàn ông đang nằm cạnh mình.
Mục Hành vẫn đang hôn mê.
Kiếm của Mục Hành được ngưng tụ từ ma lực, vì vậy nó tạo thành miệng vết thương càng thêm đáng sợ hơn so với vũ khí thông thường, hàn khí sắc bén sẽ liên tục không ngừng xâm nhập vào sâu trong vết thương.
Tuy bác sĩ trong nhóm lính đánh thuê có thể xử lí miệng vết thương bên ngoài, thế nhưng lại bó tay với số ma lực sâu trong miệng vết thương, càng đừng nói đến việc Mục Hành mang theo vết thương chí mạng cỡ này bôn ba ngàn dặm, cưỡng ép điều động ma lực, lại còn diệt toàn bộ chủ lực tại hẻm núi phía nam của đoàn lính