"Nhiệt độ máy điều hòa cũng không cao a." Đường Trì dùng mu bàn tay kề sát gáy Nghiêm Ngộ Sâm, lo lắng nói: "Không lẽ anh phát sốt?"
Khoảnh khắc cảm nhận xúc cảm mu bàn tay Đường Trì, mặt Nghiêm Ngộ Sâm càng đỏ hơn, giống như chú mèo chạm phải dây điện, nghiêng người né tránh: "Đừng động vào tôi."
Đường Trì nhìn phản ứng này của anh, không khỏi bật cười: "Anh đây là đang... thẹn thùng sao?"
"Không phải." Nghiêm Ngộ Sâm nhanh chóng phủ nhận, buông chai thuốc mỡ xuống di chuyển đến góc tường đứng cách Đường Trì vài bước chân: "Thời gian không còn sớm, cậu mau đi tập luyện đi."
Đường Trì ồ một tiếng, nhưng không lập tức rời đi, ánh mắt dừng trên người Nghiêm Ngộ Sâm bày tỏ một phen băn khoăn, cau mày: "Tôi thấy bộ dạng anh hơi quái quái, thật sự không sao?"
Vạn nhất lại bổ não như hôm qua, có chút lúng túng...
"Thật sự không sao." Nghiêm Ngộ Sâm né tránh tầm mắt Đường Trì nhìn tới.
Đường Trì nửa tin nửa ngờ liếc mắt nhìn anh, thời điểm quay người rời đi, Nghiêm Ngộ Sâm đột nhiên gọi cậu lại.
Đường Trì quay đầu: "Hả?"
Nghiêm Ngộ Sâm không quá muốn đối diện trực tiếp với Đường Trì, ánh mắt nhìn sang hướng khác: "Cái kia... chuyện tôi phát bệnh, cảm ơn cậu đã giúp tôi bảo mật."
Sau khi rời khỏi khu thành cổ, Nghiêm Ngộ Sâm liền gọi điện cho vị bác sĩ điều trị tại bệnh viện ngày hôm qua, nguyên bản sợ ông đem bệnh trạng khác thường của mình truyền ra ngoài, muốn cấm khẩu ông, nhưng thời điểm anh nhắc đến chuyện kia với bác sĩ, mới biết được ngày hôm qua Đường Trì đã dặn qua rồi.
Đường Trì hơi sửng sốt, qua một lúc mới hiểu được Nghiêm Ngộ Sâm đang nói tới chuyện gì, khẽ cười: "Không nghĩ tới chuyện nhỏ nhặt như vậy dĩ nhiên có thể khiến Nghiêm tổng của chúng ta tự mình nói lời cảm ơn."
Nghiêm Ngộ Sâm rũ mắt nhìn xuống, lông mi tựa như lông vũ hơi rung động, âm thanh thanh lãnh có chút run rẩy: "Đây không phải chuyện nhỏ nhặt."
Không biết tại sao, rõ ràng chỉ là một vài từ đơn giản không thể đơn giản hơn, nhưng lại khiến trái tim Đường co quắp một chút: "Đừng nói chuyện với tôi bằng giọng điệu này được không, biết rõ, tôi chỉ giúp anh giữ bí mật, không biết rõ, còn tưởng rằng anh đang giao phó cả đời cho tôi đấy."
Nghiêm Ngộ Sâm hít sâu một hơi, nâng mí mắt lên: "Bỏ đi, không nói lại cậu. Nói hung, lần này tôi nợ cậu một ân tình, để báo đáp tôi sẽ đáp ứng em một điều kiện, chỉ cần không vi phạm đạo đức, điều kiện gì đều được, cho dù là..." Anh dừng lại một chút, trong giọng hơi miễn cưỡng nói: "Kêu tôi giúp em theo đuổi Cố Chiêu Lương cũng được."
Đường Trì sau một hồi sửng sốt, đột nhiên phì —— bật cười thành tiếng.
Nghiêm Ngộ Sâm nhìn cậu đầy khó hiểu: "Cậu cười cái gì?"
"Cười anh đấy." Đường Trì khoanh tay trước ngực, kề sát mặt Nghiêm Ngộ Sâm, nheo mắt, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào Nghiêm Ngộ Sâm: "Tôi thật sự rất hiếu kỳ, rốt cuộc anh có giới hạn của mình không vậy?"
Nghiêm Ngộ Sâm không hiểu: "Có ý gì?"
"Tôi là vợ anh, hiện tại anh lại vì ân tình đáp ứng giúp tôi theo đuổi cháu ngoại mình." Đường Trì nói: "Coi như anh không thích tôi, cũng nên quan tâm danh tiếng của bản thân một chút đi chứ. Đường đường là tổng tài của tập đoàn Nghiêm thị, phu nhân trong nhà muốn hồng hạnh vượt tường, anh không sợ đối thủ cười nhạo anh sao."
Nghiêm Ngộ Sâm quay mặt đi: "Chuyện này không cần cậu quan tâm."
"Anh là chồng tôi, tôi không quản thì ai quản?" Đường Trì không dùng đến não, nghĩ sao liền trực tiếp nói ra, nói xong mới phát giác chính mình nói câu này có chút không thích hợp.
Cậu vừa tính mở miệng, liền bị Nghiêm Ngộ Sâm ngắt lời: "Coi như tôi là chồng em thì sao, cậu lại không thích tôi, căn bản không cần thiết phải như vậy."
Đường Trì cười nhạo: "Anh nói giống như anh đang thích tôi vậy."
"Làm sao cậu biết tôi thích..." Nghiêm Ngộ Sâm nói được một nửa, đưa mắt nhìn Đường Trì, có chút tức giận nói: "Xem như tôi thích, cần thiết sao? Trong lòng cậu còn không phải chỉ có Cố Chiêu Lương sao."
Đường Trì cau mày: "Lúc trước không phải tôi đã nói qua với anh rồi sao, tôi không có ý gì với Cố Chiêu Lương?"
Trong mắt Nghiêm Ngộ Sâm hiếm có lộ ra tia cố chấp: "Nhưng cậu từng vì muốn có được Cố Chiêu Lương, không ngần ngại bỏ thuốc nó, nếu như không phải người đại diện của Cố Chiêu Lương phát hiện ra sớm, cậu đã sớm lên giường với nó. Sau này thậm chí vì Cố Chiêu Lương, làm bằng mọi giá để tiến vào giới giải trí, còn giao dịch kết hôn với tôi. Nếu như cậu thật sự không có loại ý tứ kia với nó, cậu tại sao phải làm những chuyện này?"
"Tôi..." Đường Trì muốn giải thích, nhưng không thể tìm được bất kỳ lý do thích hợp nào cả, ngậm miệng nửa ngày, cuối cùng cam chịu từ bỏ: "Tôi không có lời nào để nói."
"Tôi biết, em không thích tôi, người em thích là nó." Nói mãi, tư duy của Nghiêm Ngộ Sâm phảng phất rơi vào một cái vòng kỳ lạ, vẫn luôn lẩm bẩm lặp lại mấy câu nói này: "Em không thích tôi."
"Em không yêu tôi."
"Đúng, em không yêu tôi, cũng không có người nào yêu tôi, không có người nào quan tâm tôi, không có ai..."
Nguyên bản Đường Trì còn đang tức giận, nhưng nhìn anh như vậy, cũng không nỡ nặng lời được: "Nghiêm Ngộ Sâm? Nghiêm Ngộ Sâm? Nghiêm Ngộ Sâm?"
Cậu nắm lấy vái Nghiêm Ngộ Sâm kêu vài tiếng, nhưng Nghiêm Ngộ Sâm vẫn không có phản ứng, vẫn đứng tại chỗ lẩm bẩm lặp đi lặp lại những lời vừa rồi, ánh mắt càng ngày càng kỳ quái.
Sẽ không phải tái phát bệnh đấy chứ? Đường Trì vỗ vỗ mặt Nghiêm Ngộ Sâm, khẩn trương: "Nghiêm Ngộ Sâm, anh bình tĩnh lại đi! Anh nhìn xem tôi là ai?"
Nhưng, mặc kệ cậu có gọi thế nào đều không có tác dụng, Nghiêm Ngộ Sâm vẫn như trước lặp đi lặp lại mấy câu kia ——— Em không thích tôi, em không yêu tôi, không có người nào yêu tôi, không có ai quan tâm tôi.
"Tôi quan tâm anh không phải được rồi sao? Anh tỉnh lại đi!" Đường Trì không có biện pháp: "Con mẹ nó, anh lại tái phát bệnh thần kinh gì a, tôi không thèm quản anh nữa!"
Bị Đường Trì rống một trận, Nghiêm Ngộ Sâm rốt cuộc cũng lấy lại bình tĩnh, ánh mặt từ từ khôi phục lại bình thường.
Một lúc sau, Nghiêm Ngộ Sâm mới hơi di chuyển tầm mắt nhìn về phía Đường Trì.
"Nghiêm Ngộ Sâm?" Đường Trì thăm dò gọi một tiếng.
Nghe thấy tiếng đáp lại của Nghiêm Ngộ Sâm, bấy giờ Đường Trì mới thờ phào nhẹ nhõm: "Con mẹ nó, vừa nãy thiếu chút nữa anh hù chết tôi rồi, có biết hay không? Tôi còn tưởng rằng anh biến thành Nghiêm Đồng."
"Xin lỗi." Nghiêm Ngộ Sâm ngồi xuống ghế sô pha, uể oải cúi thấp đầu.
Đường Trì cẩn thận từng chút nói: "Rốt cuộc vừa này anh xảy ra chuyện gì?"
Nghiêm Ngộ Sâm không lên tiếng.
Đường Trì cho rằng anh đang lo lắng, trước tiên nói: "Anh yên tâm, tôi sẽ không nói cho người khác."
Nghiêm Ngộ Sâm ngẩng đầu lên, trầm giọng: "Vậy em có nói cho Cố Chiêu Lương không?"
Vừa rồi Nghiêm Ngộ Sâm vì vấn đề của Cố Chiêu Lương mà không thể xoay chuyển cho nên mới xuất hiện dị thường kia, Đường Trì thật sự sợ mình lại nhắc đến cái tên này, vội vàng đảm bảo: "Sẽ không! Nếu như tôi nói cho anh ta biết, tôi lập tức biến thành chó con."
Nghiêm Ngộ Sâm lạnh lùng nói: "Coi như em nói cho nó biết, em cũng không thể thật