"Chú." Cố Chiêu Lương quay đầu thấy Nghiêm Ngộ Sâm, liền vội vàng bước tới.
Nghiêm Ngộ Sâm lạnh lùng ừm một tiếng, không nhìn hắn nhiều một chút, đi thẳng tới trước mặt Đường Trì, hạ thấp giọng không vui: "Chân trước em vừa hứa với tôi sẽ không nói chuyện với nó, chân sau liền muốn cởϊ qυầи trước mặt nó, em muốn làm gì?"
Đường Trì đang muốn giải thích, đột nhiên bị Nghiêm Ngộ Sâm nắm lấy cổ tay.
"Tê——." Đường Trì cau mày: "Đau."
"Em còn biết đau?" Nghiêm Ngộ Sâm thâm trầm hừ lạnh, giọng nói vừa thấp vừa trầm: "Vậy em nói đi, là bị tôi nắm đau hơn, hay là bị tôi đánh mông đau hơn?"
"Anh rõ ràng biết tôi đang nói nhảm, đâu phải làm thật a." Đường Trì muốn rút tay, nhưng sức lực của Nghiêm Ngộ Sâm quá lớn, căn bản không thể nhúc nhích được.
"Không, em không nói nhảm, tôi chính là muốn đánh mông em." Ánh mắt Nghiêm Ngộ Sâm trở nên cố chấp, Đường Trì thấy vậy hơi sợ hãi, giọng điệu cũng có chút kỳ quái: "Hơn nữa đánh đến khi em khóc, em khóc rồi cầu xin tôi dừng lại, nhưng tôi không muốn dừng."
"Ha??" Đường Trì có phần ngu muội: "Tôi khi nào cầu xin anh dừng lại?"
Xong đời, đây chắc không phải lại muốn phát bệnh đấy chứ.
"Chính là vừa rồi, em ở văn phòng của tôi, nằm úp trên sofa, một bên khóc, một bên cầu xin tôi, gối ôm trên sofa của tôi đều bị em làm ướt." Những gì Nghiêm Ngộ Sâm nói có cảm giác quá chân thật, đến nỗi Đường Trì suýt nữa tin sái cổ.
Cậu ổn định lại tâm tình, muốn quay lại chủ đề vừa nãy: "Được được được, tôi khóc ướt gối ôm của anh, nhưng vậy thì sao? Anh là chồng tôi, tôi khóc ướt gối của chồng tôi, tôi cảm thấy chẳng có vấn đề gì cả. Về phần cháu ngoại anh, tôi thật sự không muốn cởϊ qυầи trước mặt anh ta, tôi không ngốc, anh ta trông không đẹp bằng anh, thân hình cũng không bằng anh, tôi không bị mù đến mức tự nhiên ở trước anh ta mà cởϊ qυầи."
Nghiêm Ngộ Sâm tức giận, vốn dĩ có chút chóng mặt, bị Đường Trì bô bô lảm nhảm nói nhiều như vậy thấy có vẻ rất có đạo lý, càng thêm váng đầu, nhất thời quên mất nổi giận.
Đường Trì thấy anh rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, tận dụng mọi thời cơ: "Lại nói, ban nã không phải tôi chủ động trò chuyện với anh ta, là anh ta khăng khăng muốn nói với tôi."
Nghiêm Ngộ Sâm cau mày: "Vậy em không phản ứng nó đúng không?"
Mẹ ơi, mạch não quanh co đến nhà bà ngoại cuối cùng cũng trở lại. Tâm lý Đường Trì an tâm thở phào nhẹ nhõm: "Lúc đầu tôi không có phản ứng, nhưng anh ta mắng tôi là người câm, tôi tức nhịn không nổi mới mở miệng nói."
Nghiêm Ngộ Sâm nghi ngờ liếc nhìn cậu một cái, xoay người kéo Đường Trì chặn ở sau lưng, hỏi Cố Chiêu Lương: "Cậu mắng em ấy?"
Cố Chiêu Lương phủ nhận nói: "Tôi không có! Đường Trì, cậu lại nói nhảm gì với chú tôi? Cậu còn giữ lại một chút mặt mũi nào không?"
"Cậu mắng ai không biết xấu hổ?" Nghiêm Ngộ Sâm ánh mắt phát lạnh.
Cố Chiêu Lương dường như rất sợ Nghiêm Ngộ Sâm tức giận, Nghiêm Ngộ Sâm vừa thay đổi sắc mặt, hắn liền ủ rũ: "Xin lỗi chú, tôi nhất thời nhanh miệng, không phải cố ý."
"Tôi không quan tâm cậu cố ý hay không, nhưng sau này cậu tránh xa em ấy một chút, em ấy là vợ tôi, cũng là thím của cậu, tôi hi vọng cậu có thể bảo trì khoảng cách với em ấy." Nghiêm Ngộ Sâm còn chưa nói xong, sau lưng liền bị Đường Trì nhéo một cái.
"Anh nhỏ giọng chút." Đường Trì nhắc nhở: "Ở đây nhân đa nhãn tạp, bị người khác phát hiện ra mối quan hệ của chúng ta thì không hay."
*Nhân đa nhãn tạp: (人多眼杂) nói chuyện với nhau ở nơi đông người dễ bị người biết | Tai vách mạch dừng (tai vách mạch rừng).
Nghiêm Ngộ Sâm cau mày: "Tôi sợ bị người khác nhận ra như vậy sao?"
Đường Trì ép mộng: "Không phải, ban đầu không phải anh đã nói không thể để cho người khác biết chuyện chúng ta kết hôn sao?"
Rõ ràng là anh sợ bị người khác nhận ra, sao lại biến thành cái nồi của tôi rồi?
"Tôi có nói như vậy? Không nhớ rõ." Nghiêm Ngộ Sâm né tránh ánh mắt, vô tính thoáng nhìn thấy dây giày chân phải lỏng lẻo của Đường Trì.
Thời điểm Nghiêm Ngộ Sâm quỳ một chân xuống, Đường Trì sợ hết hồn: "Anh làm gì vậy?"
Cậu theo bản năng lùi về phía sau, nhưng lại bị Nghiêm Ngộ Sâm nắm lấy mắt cá chân.
"Đừng động, dây giày bị lỏng rồi cũng không biết." Nghiêm Ngộ Sâm lạnh lùng nói, thập phần ôn nhu nhẹ nhàng thắt lại dây giày lỏng lẻo cho Đường Trì.
Đường Trì thừa nhận da mặt dày, nhưng trong tình huống này có chút kiềm chế không được, cậu dè dặt sờ cổ: "Được rồi, anh mau đứng lên đi, người khác thấy sẽ không tốt.
Khi Nghiêm Ngộ Sâm tao nhã đứng dậy, đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Cố Chiêu Lương: "Tôi không thích người khác nhìn tôi như vậy."
Cố Chiêu Lương nóng nảy nói: "Chú, trước đây chú không như vậy, chú không phải rất chán ghét cậu ta sao?"
"Em ấy là vợ tôi, tôi chán ghét em ấy hay không, mắc mớ gì đến cậu?" Nghiêm Ngộ Sâm dừng một chút, lạnh giọng nói: "Cố Chiêu Lương, tôi biết cậu vì sự kiện năm đó, luôn cảm thấy có lỗi với tôi. Mà tôi đã sớm nói qua, tôi không cần cậu bù đắp, bởi vì có một số thứ không thể bù đắp là được. Hơn nữa cách cậu bù đắp khiến tôi cực kỳ không thích, bởi vì trong mắt tôi, cậu chẳng qua đang lấy cái danh nghĩa bù đắp để can thiệp vào cuộc sống của tôi."
Cố Chiêu Lương sững sở, giải thích: "Tôi không nghĩ sẽ can thiệp vào cuộc sống của chú, chỉ là Đường Trì thật sự không phải loại người tốt, chú đối tốt với cậu ta như vậy, chú sẽ hối hận! Tuần trước tôi thấy cậu ta cùng một người đàn ông ở trong quán bar, mối quan hệ mờ ám không sạch, nếu như chú không tin, ở đây tôi có bức ảnh."
Nói vậy, Cố Chiêu Lương mở điện thoại, cố gắng tìm kiếm ảnh.
"Không cần, không muốn xem." Nghiêm Ngộ Sâm đưa mắt nhìn Cố Chiêu Lương, trực tiếp kéo Đường Trì vào phòng luyện tập lớp B.
Mặc dù Nghiêm Ngộ Sâm không nói gì, nhưng Đường Trì cảm nhận được, anh đang tức giận.
Sau khi trở lại phòng luyện tập, suốt hai tiếng đồng hồ, Nghiêm Ngộ Sâm đều không nói câu nào với Đường Trì.
Đường Trì muốn giải thích, nhưng chuyện nguyên chủ cùng người khác uống rượu trong quán bar, trong nguyên văn không viết, cậu không có cách nào để giải thích, thậm chí ngay cả chuyện này thật giả thế nào cũng không thể xác định được.
"Được rồi, mọi người dừng một lát." Nghiêm Ngộ Sâm tắt nhạc, đem xấp giấy A4 trong tay đưa cho tiểu thư ký: "Phân phát cho mỗi người một tờ."
"Buổi luyện tập sáng nay, biểu hiện của mọi người đều không tồi." Nghiêm Ngộ Sâm ngồi trên ghế, tao nhã vắt chéo chân: "Các cậu nhận lấy, đây là các mục đề tài sát hạch tuần này. Ngoại trừ phần đánh giá nhóm, và hát nhảy các ca khúc được chỉ định riêng, mỗi người phải nộp thêm một bài tự sáng tác."
Hai mươi học viên đồng loạt há hốc mồm.
"Đó có phải là kiểu tự sáng tác mà em hiểu không?" Một người hoài nghi nhân sinh hỏi.
Nghiêm Ngộ Sâm liếc nhìn bảng tên của người kia: "Đúng."
Người kia khổ sở nói: "Nhưng mới bắt đầu huấn luyện, còn chưa học qua cái gì, tự mình soạn ca khúc. Cái này có chút không thích hợp a?"
Nghiêm Ngộ Sâm nheo mắt: "Cậu đang chất vấn tôi?"
Người kia vội