"Tôi không uống rượu." Nghiêm Ngộ Sâm nằm trong bồn tắm, thần kinh hề hề nói.
"Anh uống không ít." Đường Trì thu toàn bộ số thẻ của anh đi, kéo tay Nghiêm Ngộ Sâm: "Đứng dậy, lên giường ngủ."
"Không, tôi sắp chết rồi, tôi cần phải ngủ trong quan tài." Nghiêm Ngộ Sâm hất tay Đường Trì, nằm co lại trong bồn tắm.
"Quan tài cái gì, đây là bồn tắm." Đường Trì muốn điên rồi, kéo nửa ngày không được, chỉ có thể dung biện pháp mềm mỏng.
Cậu dựa lên thành bồn, dụ dỗ: "Ngoan, đi ra trước được không?"
"Tôi không, tôi rất khó chịu." Vành mắt Nghiêm Ngộ Sâm ửng đỏ, anh quay đầu nhìn Đường Trì, biểu tình đặc biệt đáng thương: "Tôi vừa nghĩ đến chuyện mấy ngày nữa em sẽ ly hôn với tôi, lập tức rời khỏi tôi, tôi liền thấy khó chịu."
Đường Trì ngơ ngác, có chút không thể tin: "Anh biết mình đang nói cái gì không?"
"Tôi biết." Nghiêm Ngộ Sâm kéo tay Đường Trì, ôm vào trong ngực: "Xin lỗi, không phải tôi cố ý bảo bọn họ dù dọa em, mà là tôi sợ, tôi sợ khi tới kỳ hạn em sẽ rời khỏi tôi, em sẽ ở bên người khác. Tôi vừa nghĩ đến sau này em sẽ ngủ bên cạnh người đàn ông khác, tôi khó chịu, tôi không khống chế được chính mình."
Đường Trì cau mày: "Anh bảo người nào hù dọa tôi?"
"Những chủ nợ kia của em, là tôi... là tôi nói bọn họ nhắn tin đòi nợ em." Phảng phất tựa như sợ Đường Trì bỏ đi, Nghiêm Ngộ Sâm trực tiếp vươn tay ôm lấy eo Đường Trì: "Tôi thật sự sai rồi, tôi chỉ sợ em bỏ đi, sợ em phân rõ giới hạn với tôi."
Đường Trì trầm mặc một lúc lâu, sắc mặt đỏ bừng: "Anh sợ, lẽ nào tôi không biết sợ sao?! Nghiêm Ngộ Sâm, anh biết không, hai ngày nay mỗi khi rảnh rỗi tôi sẽ không nhịn được tưởng tượng ra cảnh tượng vạn nhất không trả nổi tiền, sẽ bị bọn họ đánh đập gãy chân, con mẹ nó sao anh có thể làm như vậy?"
"Xin lỗi." Nghiêm Ngộ Sâm chôn mặt dưới bụng Đường Trì, không ngừng rầm rì nói.
"Xin lỗi thì có tác dụng chó gì, anh đồ khốn nạn!" Nói tới đây, Đường Trì giơ tay lên, sau đó nhẹ nhàng vỗ đầu Nghiêm Ngộ Sâm một cái.
Mẹ nó, tức đến nghiến răng, nhưng vẫn không nỡ hạ thủ.
"Em không gϊếŧ tôi?" Nghiêm Ngộ Sâm ngẩng đầu, thập phần ủy khuất nói.
"Tôi thật sự rất tò mò rốt cuộc trong đầu anh chứa cái gì, vốn cho rằng cảm thấy anh bình thường hơn Nghiêm Đồng, giờ mới phát hiện, hai người các anh người tám lạng người nửa cân. Không gϊếŧ, tạm thời tôi không muốn vào tù." Đường Trì nhéo tai anh: "Tôi nói nếu như anh sợ tôi tức giận, tại sao còn nói sự thật cho tôi biết?"
Nghiêm Ngộ Sâm dụi dụi bụng dưới Đường Trì, trầm giọng nói: "Tôi đau lòng em."
Đường Trì sững sờ.
Nghiêm Ngộ Sâm: "Tôi nhìn thấy em bởi vì tin nhắn đó, một đêm không ngủ, lo lắng thành dạng này, tôi... tôi đau lòng."
Đường Trì ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt Nghiêm Ngộ Sâm: "Tại sao anh đau lòng cho tôi? Vì sao sợ tôi rời đi?"
Là đáp án mà cậu đang nghĩ tới?
"Bởi vì... bởi vì tôi..." Nghiêm Ngộ Sâm xoắn xuýt nhìn Đường Trì: "Lời này không thể nói, một khi nói, em không có cơ hội rời đi."
Đường Trì phục rồi: "Nghiêm Ngộ Sâm, anh có thể thẳng thắn một chút được không, một bên sợ tôi đi, một bên lại sợ tôi không có cơ hội rời đi, cho nên rốt cuộc anh muốn tôi rời đi hay ở lại?"
"Muốn em ở lại." Nghiêm Ngộ Sâm không hề nghĩ ngợi, thuận miệng nói.
Đường Trì: "Vậy anh nói đi."
Nghiêm Ngộ Sâm do dự chốc lát: "Vậy tôi nói, em sẽ đáp ứng sao?"
Đường Trì: "Không biết, nhưng anh không nói, trăm phần trăm chắc chắn tôi không đáp ứng."
Nghiêm Ngộ Sâm còn đang do dự, Đường Trì đứng dậy, tâm mệt nói: "Thôi, anh cứ ở đây một mình đi, đầu óc tôi bị úng nước mới đi lo lắng cho anh."
Đường Trì vừa mất mát xoay người, Nghiêm Ngộ Sâm bất ngờ kéo cậu lại: "Đừng đi, tôi... tôi thích em."
Nói không có chút tự tin nào.
Bởi vì Nghiêm Ngộ Sâm không biết, loại người như mình có xứng đáng đứng cạnh Đường Trì hay không, vì không có một ai hi vọng mình có một người chồng bất cứ khi nào sẽ biến thành người khác, bất cứ lúc nào cũng sẽ phát điên.
Đại khái Nghiêm Ngộ Sâm lớn như vậy, đây là lần đầu tiên cảm thấy tự ti cùng khủng hoảng.
Mặc dù biết được khả năng rất lớn sẽ nhận được đáp án này, nhưng nghe chính miệng Nghiêm Ngộ Sâm nói ra, cơ thể Đường Trì vẫn có điểm cứng đờ: "Anh nói gì?"
Nói câu đầu tiên, câu sau liền dễ dàng hơn nhiều, Nghiêm Ngộ Sâm: "Tôi nói tôi thích em. Tôi biết có khả năm em sẽ không tin, dù sao quan hệ của chúng ta trước kia không quá tốt, nhưng tôi chính là thích em, tôi không muốn ly hôn với em, không muốn thấy em đến bên người đàn ông khác."
"Anh... nghiêm túc?" Đường Trì ngạc nhiên nhìn Nghiêm Ngộ Sâm.
Nghiêm Ngộ Sâm trịnh trọng ừm một tiếng: "Cho nên, tôi có thể theo đuổi em không?"
Đường Trì: "...."
"Anh theo đuổi tôi thế nào?" Đường Trì nhìn Nghiêm Ngộ Sâm còn đang nằm úp sấp trong bồn tắm: "Nằm trong quan tài nhỏ của anh theo đuổi tôi sao?"
Nghiêm Ngộ Sâm choáng váng nhận ra mình vẫn đang ở trong "quan tài".
Anh muốn đứng dậy bước ra, nhưng uống quá nhiều rượu, hai chân đều mềm nhũn, đứng được một nửa lại ngồi xuống.
Đường Trì muốn đưa tay đỡ anh, nhưng Nghiêm Ngộ Sâm say rượu thật sự quá nặng, không chỉ không kéo được anh ra, ngược lại còn tự đưa mình vào.
Đường Trì nằm nhoài lên người Nghiêm Ngộ Sâm, mặt đầy hắc tuyến: "Cho anh không chịu phối hợp, giờ anh thấy hài lòng chưa?'
Nghiêm Ngộ Sâm không lên tiếng, chỉ dùng ánh mắt mơ hồ nhìn cậu, sau đó hơi ngẩng đầu nghiêng tới.
Bờ môi mềm mại vừa chạm vào nhau, Đường Trì giật mình chấn động, vành tai trong nháy mắt đỏ bừng.
Nhất thời môi răng cùng khí tức tụ hợp với nhau, Đường Trì cảm thấy hít thở không thông, lồng ngực không ngừng chập trùng: "Đừng... A ân— không thở được... thở."
Ước chừng qua ba bốn phút, Nghiêm Ngộ Sâm mới buông cậu ra.
Đường Trì khó khăn thở hổn hển: "Anh hôn thì hôn, duỗi đầu lưỡi làm gì?"
Thiếu chút nữa nghẹn chết cậu.
Mà Nghiêm Ngộ Sâm cũng không thay đổi, lần sau hôn, nên duỗi đầu lưỡi liền vươn sang, thuận tiện cởϊ qυầи áo Đường Trì.
"Chúng ta... ha ân — lên giường được không?" Đường Trì xấu hổ nói.
Nghiêm Ngộ Sâm đang muốn cởϊ qυầи của Đường Trì, nghe vậy, trong mắt đột nhiên chợt lóe một tia cố chấp, anh nâng ngón tay trêu chọc hầu kết dưới cổ Đường Trì: "Em muốn lên giường với ai?"
"Chết tiệt, trừ anh ra còn ai nữa?" Đường Trì sắp nhịn không nổi: "Anh có thể nhanh lên được không? Cũng không phải lần đầu tiên làm với tôi, kỹ thuật cũng quá kém rồi."
"Không phải là lần đầu tiên của em?" Nghiêm Ngộ Sâm trừng lớn mắt, động tác đang vuốt ve Đường Trì đột nhiên dừng lại.
"Phí lời!" Mới hôm trước không phải lần đầu tiên làm với anh sao? Đường Trì thúc giục: "Anh nhanh lên, chỗ đó tôi thật khó