"Động tác ban đầu không đẹp, đúng lúc thay đổi một chút." Nghiêm Ngộ Sâm nhỏ giọng nói.
Đường Trì: "..."
Đứa ngốc mới tin điều vô nghĩa này của anh.
Không phải chỉ thay đổi động tác thôi sao, ông đây cũng biết.
Ánh mắt Đường Trì mờ hồ đưa mắt nhìn Nghiêm Ngộ Sâm, tay phải vòng qua ôm lấy cổ Nghiêm Ngộ Sâm, dùng ngón trỏ tay trái nhẹ nhàng câu cằm Nghiêm Ngộ Sâm, sau đó chuyển cổ tay đem ngón tay kề sát trên môi, suỵt một tiếng, ném một cái wink đầy sắc khi quyến rũ cho Nghiêm Ngộ Sâm.
Ngay tại lúc Nghiêm Ngộ Sâm ngây người, Đường Trì cầm tay Nghiêm Ngộ Sâm, kế tiếp chuyển thân thể, từ trong lồng ngực Nghiêm Ngộ Sâm vững vàng rơi xuống đất.
Một giây sau, một tay khoác lên vai Nghiêm Ngộ Sâm, tay trái đỡ bụng dưới, làm động tác xoay hông đặc biệt đầy du͙ƈ vọиɠ.
Trong lúc nhất thời, tiếng thét chói tai xuyên qua toàn bộ trường quay.
"Đường Trì! Đường Trì! Đường Trì!"
Những người hâm mộ giành được tấm vé thông hành đặc biệt dưới khán đài không ngừng hò hét gọi tên cậu, hết đợt này đến đợt khác.
Bởi vì Đường Trì đột nhiên thêm vào động tác này, toàn bộ vành tai của Nghiêm Ngộ Sâm đều ửng đỏ.
Phần sau của màn trình diễn, Nghiêm Ngộ Sâm rất đàng hoàng, không dám tự mình thay đổi động tác, anh sợ chính mình sẽ chịu không được khi Đường Trì dở lại trò cũ, sẽ thất thố.
Xuống sân khấu, Đường Trì mới biết, đoạn cậu cố tình trêu chọc Nghiêm Ngộ Sâm, trực tiếp làm cho máy chủ bình đài phát sóng trực tiếp của Đường Đậu bị sập.
"Đều tại anh, tự ý thay đổi động tác, lần này thì hay rồi, máy chủ cũng bị làm hỏng." Đường Trì vừa đi vào hậu trường vừa nói với Nghiêm Ngộ Sâm.
"Nhưng điều này cho thấy mức độ nổi tiếng của em rất cao." Nghiêm Ngộ Sâm mở phòng trực tiếp, chỉ vào màn hình lướt qua một đống bình luận, có chút đắc ý: "Em xem, rất nhiều người đang đứng về phía cp của chúng ta."
"Fan cp nhiều vậy, vạn nhất điều tra ra được quan hệ của chúng ta, chẳng phải tôi sẽ bị khai trừ khỏi trại huấn luyện sao." Đường Trì nhíu mày.
Nghiêm Ngộ Sâm nhàn nhạt nói: "Không đáng kể, khai trừ em rồi, em liền trực tiếp đến CJ, tôi nâng em."
"Trước kia anh không nói như vậy." Đường Trì nói.
"Trước là trước, giờ thay đổi không được sao?" Nghiêm Ngộ Sâm nghiêm túc nói.
"Được, chồng nói cái gì thì chính là cái đó đi." Đường Trì cười thành tiếng, nghiêm mặt nói: "Tôi đi chuẩn bị đợi chút nữa thi đấu dancer, anh đi phòng nghỉ trước đợi tôi."
Nghiêm Ngộ Sâm: "Tôi đi chung với em."
Đường Trì bật cười: "Đừng nháo, battel tự do của học viên, anh tham gia náo nhiệt làm gì?"
Ngày hôm nay thi đấu hữu nghị, ngoại trừ tổ đội với thực tập sinh của CJ, còn có một trận battel tự do chỉ thuộc về dancer.
Đưa Nghiêm Ngộ Sâm đến phòng nghỉ, Đường Trì liền rời đi.
Năm giờ chiều, thi đấu hữu nghị chính thức kết thúc.
"Sắp tới chính là phân đoạn battel tự do, xin mọi người kiểm tra tai nghe và micro của mình lần thứ hai." PD thực tập nhắc nhở xong, không tới năm phút đồng hồ, phía trước liền thông báo ra sân.
"Làm phiền mọi người tắt di động, thống nhất bỏ vào trong rổ." Chị gái tràng vụ đứng ở cửa lối đi phía sau hậu trường nói.
Ngay khi Đường Trì chuẩn bị tắt máy, một nhân viên công tác từ phía sau chạy qua, một bên chạy, một bên gọi: "Không xong rồi, Nghiêm tổng ngất xỉu, nhanh đi gọi người."
Ngất xỉu... Trái tim Đường Trì đông cứng lại, vội vàng xem thời gian trên điện thoại.
Nhanh như vậy đã năm giờ rồi.
Trước kia Nghiêm Ngộ Sâm có nói, từ năm giờ đến sáu giờ thứ sái hàng tuần, Nghiêm Nhất Tự sẽ xuất hiện.
Cho nên, điều này chắc không phải muốn chuyển đổi nhân cách đi?!
Đường Trì không lo được nhiều như vậy, tháo bảng tên trước ngực xuống, trực tiếp chạy ra ngoài.
"Đường Trì! Sắp lên sân khấu rồi, cậu đi đâu?" Hùng Nhuệ lớp B hô.
Thời điểm cậu vội vội vàng vàng chạy về phòng nghỉ, Nghiêm Ngộ Sâm hai mắt nhắm chặt nằm trên ghế sa lông, bên ngoài vây quanh một đám nhân viên công tác.
"120 còn năm phút nữa sẽ tới, làm sao bây giờ? Muốn đưa người xuống lầu trước không?"
"Chờ một chút đi, đã thông báo bên tổ cấp cứu, chờ bọn họ đến lại nói cũng không muộn."
"Người nhà của Nghiêm tổng đâu? Thông báo chưa?"
"Tôi căn bản không biết phương thức liên lạc với người nhà của anh ấy, bất quá Tiểu Lý xuống tìm Cố ảnh đế rồi, chắc sẽ tới ngay."
"Nhường một chút! Làm phiền nhường một chút!" Đường Trì đẩy đám người ra.
"Đường Trì? Sao cậu tới đây?" Một nhân viên công tác không rõ nói.
Đường Trì không đáp, chỉ cầm tay Nghiêm Ngộ Sâm, nói: "Nghiêm Ngộ Sâm, Nghiêm Ngộ Sâm, anh tỉnh lại đi."
"Vô dụng thôi, chúng tôi cũng gọi rất nhiều lần." Một người nói.
Người đó vừa dứt lời, liền thấy Đường Trì kéo Nghiêm Ngộ Sâm từ trên sa lông xuống, vác lên vai.
"Cậu làm gì vậy?" Mọi người kinh ngạc.
Đường Trì: "Tôi đưa anh ấy đi gặp bác sĩ."
"Tiểu đội cấp cứu lập tức đến ngay, cậu tùy tiện đưa Nghiêm tổng đi như vậy, vạn nhất xảy ra chuyện gì thì làm sao?" Một người nhát gan nói.
"Xảy ra chuyện, tôi chịu." Nói xong, Đường Trì ôm Nghiêm Ngộ Sâm bước ra ngoài.
Tình huống bây giờ quá chói mắt, phải nhanh chóng đưa Nghiêm Ngộ Sâm rời khỏi đây, nếu không bệnh tình của anh sẽ bị phát hiện.
Những người khác sợ xảy ra sự cố, bản thân sẽ phải gánh trách nhiệm, tiến lên ngăn lại: "Đường Trì , cậu đừng hồ nháo, có thể đợi đội cấp cứu và Cố ảnh đế đến trước rồi nói không được sao?"
"Không được." Đường Trì lạnh lùng nói.
Cậu cưỡng ép vác Nghiêm Ngộ Sâm bước ra khỏi cửa, liền thấy Cố Chiêu Lương cùng đội cấp cứu chạy tới.
Cố Chiêu Lương thấy thế, cả giận nói: "Đường Trì rốt cuộc cậu muốn làm gì? Ngay cả khi cậu không thích chú tôi, cũng không thể không coi trọng chuyện sống chết của chú a!"
"Anh câm miệng! Chuyện này trong lòng tôi nắm chắc, anh mau tránh ra." Đường Trì cau mày nói.
Cố Chiêu Lương kiên trì nói: "Cậu buông chú tôi xuống, tôi tự nhiên sẽ tránh ra."
"Cố Chiêu Lương." Đường Trì hít một hơi thật sâu: "Tôi biết anh chán ghét tôi, nhưng lần này, có thể nghe tôi một lần được không?"
Cố Chiêu Lương: "Không thể."
"Anh..." Đường Trì không nói nên lời, Cố Chiêu Lương quay đầu nói với đội cấp cứu: "Các vị không cần để ý cậu ta, mau xem chú tôi đi."
"Không được động vào anh ấy." Đường Trì trừng mắt nhìn Cố Chiêu Lòng, lạnh lùng nói với bác sĩ đội cấp cứu: "Làm phiền mọi người, tôi là vợ của Nghiêm Ngộ Sâm, tôi biết rất rõ tình trạng thể chất của anh ấy, anh ấy thật sự không có chuyện gì, tôi sẽ đưa anh ấy đến bệnh viện, cảm ơn."
Mọi người nghe vậy, hai mặt nhìn nhau, đều là sững sờ.
"Đường Trì cậu nói nhăng nói cuội cái gì?" Lúc đó khi Đường Trì kết hôn với Nghiêm Ngộ Sâm, rõ ràng có nói là ngầm kết hôn, không thể để người khác biết, Cố Chiêu Lương thật sự không nghĩ tới Đường Trì ở trước mặt mọi người làm rõ quan hệ của hai người.
"Tôi nói bậy hay không, chẳng phải anh so với ai khác rõ ràng nhất, cháu trai của tôi." Đường Trì lạnh lùng nhìn Cố Chiêu Lương.
Một nhân viên công tác vừa mới ngăn cản Đường Trì ra cửa không thể tin nói: "Cậu... thật sự là vợ Nghiêm tổng?"
Đường Trì ừm một tiếng, lấy giấy hôn thú điện tử của hai người trong điện thoại ra: "Giờ đã tin chưa?"
Mọi người nhất thời ngậm miệng.
Bằng chứng như núi, người ta muốn đưa chồng mình đi, người ngoài như bọn họ cũng không thể xen tay vào được, cho dù là Cố Chiêu Lương, chỉ xứng