"Nghiêm Nhất Tự tiên sinh, có người nào nói trông anh rất thiếu đòn chưa?" Đường Trì cắn răng mỉm cười nói.
Nghiêm Nhất Tự không e dè: "Có a, thật nhiều người đều nói như vậy."
"Bọn họ nói rất đúng, nhìn anh rất ngứa đòn." Đường Trì cầm gối ôm lên, trực tiếp đập lên người Nghiêm Nhất Tự.
Nghiêm Nhất Tự miễn cưỡng chống đỡ: "Tính tình em sao hung dữ như vậy?"
Lần đầu tiên thấy một người lừa dối sau lưng chồng mình, còn động thủ với tình nhân.
"Bị anh ép." Nếu không phải bệnh tình của Nghiêm Ngộ Sâm không được tốt lắm, cậu không chỉ tính tình không tốt, mà bước kế tiếp bị ép đến điên rồi.
Đường Trì buồn bực: "Tôi không muốn ở chỗ này."
Như thể biếи ŧɦái.
Nghiêm Nhất Tự cau mày: "Vậy em muốn đi đâu?"
"Nhà anh." Đường Trì nghiêm túc nói.
Nghiêm Nhất Tự trầm mặc một lúc lâu, mới dẫn Đường Trì lên tầng năm của quán bar.
Tầng năm có lắp thang máy, nhưng chỉ có quẹt thẻ mới có thể lên được, khách ở dưới không thể lên.
Vừa bước ra khỏi thang máy, cảm giác xung quanh rất yên tĩnh.
Âm thanh xung quanh ầm ĩ lúc ban đầu biến mất không dấu vết, phảng phất nơi này là một trong những tầng nào đó của tiểu khu chung cư cao cấp.
Toàn bộ tầng năm, ít nhất có kích thước bằng một quảng trường nhỏ, đều là nhà của Nghiêm Nhất Tự.
Bước vào, Đường Trì bị đồ vật trang trí bên trong làm cho kinh sợ.
Căn nhà được quét tước sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi, mọi vận dụng được sắp xếp gọn gắng, treo trên tường tất cả đều là những bức tranh hoạt hình vẽ bằng tay hai chiều.
Bên cạnh thư phòng, là một căn phòng làm việc trong suốt, hàng loạt dụng cụ vẽ tranh như thùng sơn và bảng vẽ.
"Những thứ này đều là của anh à?" Đường Trì chỉ vào dụng cụ vẽ tranh.
Nghiêm Nhất Tự khoe khoang: "Hơn thế nữa, tất cả các bức tranh trên tường cũng do tôi vẽ."
Đường Trì kinh ngạc than thở, đồng thời ánh mắt lơ đãng rơi vào bức tranh trong góc.
Những bức tranh khác đều được để lộ ra ngoài, duy chỉ có bức này, bị vải trắng che kín mít.
"Bức tranh kia tại sao lại bị che mất, là bảo bối gì sao?" Đường Trì hiếu kỳ hỏi.
Ánh mắt lười nhác của Nghiêm Nhất Tự bỗng dưng lạnh lẽo: "Không phải bảo bối, chỉ là một bức tranh khiến người nhìn cảm thấy không thoải mái thôi."
Nghiêm Nhất Tự nói như vậy, ngược lại càng khiến Đường Trì hiếu kì hơn: "Tôi có thể nhìn không?"
Nghiêm Nhất Tự: "Thật sự muốn nhìn?"
Từ lần đầu Đường Trì nhìn thấy Nghiêm Nhất Tự, cậu chưa bao giờ thấy thần sắc Nghiêm Nhất Tự nghiêm túc như vậy.
Đường Trì ừm một tiếng, sau đó cùng Nghiêm Nhất Tự đi qua.
Khoảnh khắc tấm vải rơi xuống, trên mặt Đường Trì tràn đầy kinh ngạc, trong kinh ngạc xen lẫn một chút khiếp sợ.
"Anh... tại sao anh lại vẽ loại tranh này?" Tâm lý Đường Trì hơi không thoải mái.
Trong bức tranh, là một căn nhà kho bỏ hoang, trên vách tường cũ kỹ móc đầy rêu xanh, cột sắt bên cạnh cũng bị rỉ sét loang lổ.
Bên ngoài lớp kính vỡ của nhà kho, mưa rào bừa bãi tàn phá, sấm sét cắt phá trời cao, những tia điện cao áp màu tím lam hình vòng cung kích động xẹt xẹt trên không trung.
Bên trong nhà kho, ba người bị chói thành một đoàn, hai mắt bị miếng vải đen che khuất, miệng dán băng keo đen.
Một bóng đen xám xịt bị biến dạng bởi tia sáng của sấm sét, bao phủ ba người.
Chủ nhân của cái bóng mặc bộ quần áo mưa màu đen, trên áo mưa, nước mưa còn đọng lại thuận theo nếp nhăn nheo không ngừng trượt xuống. Trong tay hắn giơ một con dao gọt hoa quả, lưỡi dao trong không khí ẩm ướt mơ hồ hiện ra hàn quang, phảng phất bất cứ lúc nào cũng có thể chém về phía ba người bọn họ.
Toàn bộ tông màu của bức tranh thập phần u ám, mà cảnh tượng cùng các chi tiết nhỏ lại được vẽ thập phần chân thực, như thể chúng có thật.
Đầu ngón tay mảnh khảnh của Nghiêm Nhất Tự xẹt qua mặt bức tranh: "Bởi vì tôi đã mơ giấc mơ này suốt mười năm."
Trái tim Đường Trì khẽ nhói: "Vậy trong mơ anh từng nhìn thấy bộ dạng của người cầm dao này không?"
Thần sắc của Nghiêm Nhất Tự trở nên quái lạ nở nụ cười, ôm cánh tay dự lên cây cột: "Có a."
Đường Trì không rõ: "Nếu mơ thấy mặt của hắn, vậy sao anh không vẽ ra?"
Sát thủ mặc quần áo mưa trong bức tranh, không có mặt mũi.
Âm thanh của Nghiêm Nhất Tự âm trầm: "Bởi vì, gương mặt trong mơ kia là mặt tôi."
Đường Trì ngây ngẩn cả người.
Nghiêm Nhất Tự có lẽ đã thành thói quen, khi nhắc đến cũng không có cảm xúc gì khác thương: "Lúc đầu, tôi cho rằng chính mình chỉ vô tình xem một bộ phim kinh dị, nên mới có thể mơ loại giấc mơ này. Nhưng sau đó, ngày này qua ngày khác, cảnh tượng trong mơ mỗi đêm của tôi xưa này chưa từng xảy ra bất kỳ biến hóa nào, đều là cảnh tôi bắt ba người kia lại, chuẩn bị gϊếŧ chết, lúc này, tôi mới phát giác được điều gì đó kỳ quái."
"Hơn nữa..." Nghiêm Nhất Tự khẽ cười nói: "Có thể em không biết, thời điểm trong mơ tôi chĩa mũi