Đường Trì sắp chịu không được rồi, tại sao mỗi người các anh đều hứng thú với cái mông của tôi vậy a?
"Nghiêm Đồng, ca ca van xin cậu, đừng làm loạn được không?" Đường Trì thấp kém nói.
Bởi vì vách tường quá lạnh, vì phần da thịt trước ngực của Đường Trì tiếp xúc với mặt tường, tuyến lệ phản xạ có điều kiện xảy ra phản ứng.
Nghiêm Đồng nhìn vành mắt đỏ ửng của Đường Trì, đột nhiên sững sờ: "Tiểu Trì anh khóc?"
Đường Trì thuận pha hạ lư nói: "Đúng vậy, bị cậu dọa khóc."
*Thuận pha hạ lư: Thuận theo sườn núi mà xuống khỏi lưng lừa.
Tưởng rằng Nghiêm Đồng sau khi nghe thấy lời này, ít nhất sẽ có chút hổ thẹn, nhưng ngoài dự liệu của Đường Trì chính là, cái tên này không chỉ không có hổ thẹn, ngược lại càng hưng phấn.
"Tiểu Trì khóc lên thật sự rất đẹp." Nghiêm Đồng có điểm điên cuồng nói.
Khóe miệng Đường Trì giật một cái, nội tâm nói để tôi đánh chết anh càng đẹp hơn.
"Nghiêm Đồng, nếu cậu thật sự muốn kiểm tra, chúng ta lên giường có được không, vách tường rất lạnh, tôi khó chịu." Cầu không được, vậy thì dùng đến thẻ cảm tình đi... Đường Trì sử dụng khả năng diễn xuất trời sinh nói.
Nghiêm Đồng trầm mặc nửa ngày, ngay lúc Đường Trì cho rằng chiêu này cũng vô dụng, anh đột nhiên buông lỏng Đường Trì.
"Lên giường thì có thể, nhưng muốn Tiểu Trì thân mật hôn một cái mới được." Nghiêm Đồng nói.
So với bị bạo cúc, hôn một cái thật sự quá lương thiện.
Đường Trì vội vã đáp ứng nói: "Được."
Nhưng khi chờ nụ hôn rơi xuống, cậu mới phát hiện, mọi chuyện còn lâu mới đơn giản như cậu nghĩ.
"Ha ân—." Cánh môi Đường Trì bị cắn một ngụm, mặt hàng này là chó à?
Cùng lúc này, Đường Trì bị đẩy lên giường.
Mắt thấy Nghiêm Đồng chuẩn bị cởϊ qυầи áo trên người cậu, Đường Trì khẽ cắn răng, ôm cổ Nghiêm Đồng bất ngờ giơ tay cầm đuôi đao bổ một phát ở sau gáy anh.
Nhìn Nghiêm Đồng loạng chà loạng choạng ngã lên giường, Đường Trì lau mồ hôi.
Cậu sợ Nghiêm Đồng sau khi tỉnh lại quấn lấy cậu không tha, chỉ có thể nhốt Nghiêm Đồng ở trong phòng, đề phòng vạn nhất.
Đường Trì trở lại căn phòng bên cạnh, tâm mệt ngã lên giường, bất tri bất giác rơi vào giấc ngủ.
Ban đêm, cậu mơ một giấc mơ, giấc mộng đặc biệt đáng sợ.
Trong mộng, ba người Nghiêm Ngộ Sâm - Nghiêm Nhất Tự - Nghiêm Đồng không ngừng truy đuổi cậu, tất cả đều nhằm mục đích muốn xem cái mông của cậu.
Sáng ngày hôm sau, Đường Trì bị giấc mơ quái thú đáng sợ này đánh thức.
Cậu rửa sạch mồ hôi lạnh trên người, nguyên bản muốn đi nhìn thử Nghiêm Đồng thế nào rồi, vừa ra khỏi cửa, liền nghe thấy tiếng phá cửa ở cách vách.
"Ai khóa cửa, mau thả tôi ra ngoài."
Giọng điệu này, không giống như là Nghiêm Đồng, cũng không giống Nghiêm Nhất Tự, Đường Trì hiếu kỳ hỏi: "Anh là ai a?"
"Tôi là chồng em."
Đường Trì: "..."
What? Cậu bổ một phát liền lôi Nghiêm Ngộ Sâm trở lại ban đầu?
Mở cửa, Đường Trì thấy sắc mặt đen như đáy nồi của Nghiêm Ngộ Sâm, vội vã giải thích: "Anh đừng nổi nóng với tôi, tối qua nếu như tôi không động thủ, không biết Nghiêm Đồng sẽ làm chuyện gì."
Ánh mắt Nghiêm Ngộ Sâm rơi trên cánh môi bị cắn phá của Đường Trì, cau mày lạnh giọng nói: "Tôi muốn xem thử cậu ta đã làm ra những chuyện gì."
Đường Trì sờ sờ môi mình, không khỏi bật cười: "Anh ăn dấm?"
"Em nói xem?" Nghiêm Ngộ Sâm cắn răng nói: "Tôi mới không trông chừng em bao lâu, em liền bị tên đàn ông khác cắn sứt môi, tôi nghĩ nếu như tôi biến mất lâu hơn nữa, em còn lên giường với tên đàn ông khác không chừng."
"..." Đường Trì không muốn thảo luận vấn đề này với anh, không nói lại được: "Anh lần này không bị đập đầu, cũng không bị đánh, sao đột nhiên từ Nghiêm Nhất Tự biến thành Nghiêm Đồng?"
"Không biết." Ánh mắt Nghiêm Ngộ Sâm gắt gao nhìn chằm chằm Đường Trì: "Bất quá không phải tôi đã nói, không được đến quá gần Nghiêm Nhất Tự, tại sao em lại ở cùng cậu ta?"
Đường Trì oan uổng nói: "Tôi đây chẳng phải sợ chuyện anh bệnh bị bại lộ hay sao, cho nên mới đến giám sát Nghiêm Nhất Tự."
Ánh mắt Nghiêm Ngộ Sâm dịu đi, có chút đuối lý nói: "Em căn bản không cần thiết phải như vậy."
"Tại sao không." Đường Trì nói: "Vạn nhất thời điểm Nghiêm Nhất Tự xuất hiện, có người gọi điện cho anh, anh có xuất hiện ngay lúc anh ta trả lời không."
"Chuyện như vậy tôi có kinh nghiệm, cho bọn họ ít tiền, bọn họ dĩ nhiên sẽ ngậm miệng, căn bản không cần lo lắng." Tồn tại cùng Nghiêm Nhất Tự mười lăm năm, Nghiêm Ngộ Sâm đã sớm quen với loại tình hình đột phát này.
"Nhưng tôi không biết." Đường Trì hung hăng lườm anh: "Tôi lo lắng cho anh cũng không được, là tôi sai sao?"
Nghiêm Ngộ Sâm nắm lấy tay Đường Trì: "Em không sai, là tôi sai được không? Tôi sai rồi, tôi không hỏi tình hình rõ ràng đã tức giận với em."
Đường Trì hừ một tiếng, nện một quyền lên ngực Nghiêm Ngộ Sâm: "Lần sau anh còn nghĩ xấu về tôi nữa, tôi khẳng định không thèm quan tâm anh."
Nghiêm Ngộ Sâm nghiêm túc nói: "Em là vợ tôi, em không quan tâm tôi không được, nhưng Nghiêm Nhất Tự và Nghiêm Đồng, em để bọn họ tự sinh tự diệt đi."
Đường