Đường Trì nghe vật, dường như có suy nghĩ nhìn Nghiêm Ngộ Sâm: "Là anh nói dì bảo vệ khóa cổng?"
Nghiêm Ngộ Sâm vội vã giải thích: "Tất nhiên không phải."
Đường Trì nửa tin nửa ngờ liếc nhìn anh: "Tốt nhất là không phải."
Đường Trì cùng Nghiêm Ngộ Sâm về ký túc xá đạo sư.
"Có mang quà về cho tôi không?" Đường Trì vừa vào cửa, liền lười biếng ngồi lên giường.
"Đương nhiên." Nghiêm Ngộ Sâm lấy một hộp quà màu đen từ trong ngăn kéo, đưa cho Đường Trì.
"Là gì vậy?" Đường Trì hiếu kỳ mở ra xem, nhìn thấy bên trong là chiếc nhẫn nam đặc biệt xinh đẹp, không khỏi có chút ngây người.
Nghiêm Ngộ Sâm ngồi xuống bên người Đường Trì, cầm nhẫn, đeo lên ngón tay Đường Trì, sau đó cúi xuống hôn: "Bé con nhà tôi mang cái này là đẹp nhất."
Đường Trì nghe một miệng lại một tiếng bé con của anh làm cho cả người đều nhũn ra: "Vậy anh nghĩ thế nào khi mua cái này?"
Hai người bọn họ bí mật kết hôn, đám cưới gì đó cũng không làm, chỉ đi lấy chứng nhận kết hôn, loại sự kiện lớn thế này có lúc cả đời chỉ có một lần, bọ bọn họ xử lý quá cẩu thả.
Đường Trì nhíu mày: "Cho nên anh muốn cùng tôi kết hôn lại?"
Nghiêm Ngộ Sâm thập phần nghiêm túc ừm một tiếng: "Tôi biết tôi có bệnh, sau này nhất định sẽ mang lại cho em nhiều phiền phức, dựa theo những bộ phim truyền hình tình cảm ngược tâm, sau khi tôi biết được điều này, sẽ rời đi không lời chào tạm biệt, hoặc cố tình làm điều gì đó quá đáng đuổi em đi. Thế nhưng..."
Nghiêm Ngộ Sâm dứng lại một lát, nghiêm túc nói: "Tôi không muốn như vậy."
"Tôi biết tôi làm như vậy rất ích kỷ, bởi vì điều này thật không công bằng với em, nhưng tôi thật sự rất thích em, không muốn rời xa em." Nghiêm Ngộ Sâm cầm tay Đường Trì, trầm giọng nói.
Đường Trì ương ngạnh hướng anh khịt mũi: "Anh cũng biết như vậy không công bằng với em? Vậy thì thừa dịp anh còn tỉnh táo, tốt với em một chút."
Nói xong, Đường Trì vươn hai tay ôm cổ Nghiêm Ngộ Sâm, ngửa đầu hôn lên.
Tuy rằng vừa mới bắt đầu là Đường Trì chủ động, nhưng Nghiêm tổng dù gì cũng là lão nam nhân ba mươi năm, cấp tốc phản công cướp đi vị trí chủ động.
Một lúc lâu sau, Nghiêm Ngộ Sâm mới buông Đường Trì ra, vẻ mặt ra vẻ cấp trên: "Chuyện em đáp ứng anh ngày hôm qua, còn tính không?"
Đường Trì nuốt nước miếng, viền mắt hồng hồng, vừa lên tiếng, âm thanh mềm mềm như bông: "Anh nói xem?"
Nghiêm Ngộ Sâm ôm eo Đường Trì, ôn như cười nói: "Cho nên em đồng ý?"
Đường Trì ừm một tiếng, nhưng chợt cảnh cáo nói: "Bất quá anh phải khống chế tâm tình cho em, em không muốn đang làm..." Đường Trì có chút xấu hổ: "Đột nhiên lại đổi người."
Như vậy quả thất muốn đòi mạng.
"Em yên tâm, anh sẽ tận lực khắc chế." Nghiêm Ngộ Sâm vừa nói xong, liền cởϊ áσ ngủ của Đường Trì.
Cùng lúc đó, khi cảm giác muốn ngất quan thuộc lần thứ hai kéo tới, Nghiêm Ngộ Sâm cắn răng, mạnh mẽ vượt qua.
Kỳ thực, chỉ cần không ghen, cảm xúc của Nghiêm Ngộ Sâm miễn cưỡng vẫn có thể khống chế....
Sáng hôm sau, Đường Trì mở mắt ra, vừa động đậy, Nghiêm Ngộ Sâm liền ôm cậu vào lòng, trầm giọng rù rì nói: "Đừng nhúc nhích, ngủ thêm một lát đi."
Mắt thấy đã gần đến bảy giờ, Đường Trì thúc giục: "Buổi sáng em còn phải chạy bộ, hiện tại phải dậy rồi."
Nói nhiều lần, Nghiêm Ngộ Sâm cuối cùng thỏa hiệp đồng ý thả cậu rời giường.
Đường Trì chạy vọt vào nhà tắm, mặc quần áo vào tử tế, trước khi đi, còn không quên để lại nụ hôn chào buổi sáng cho Nghiêm Ngộ Sâm.
Bởi vì tối qua Nghiêm Ngộ Sâm làm quá mạnh, để lại không ít những dấu vết to nhỏ trên cổ Đường Trì, tuy rằng đã dùng kem che khuyết điểm, nhưng giữa trưa huấn luyện mệt mỏi, mồ hôi trên người sớm đã bay sạch kem che khuyết điểm.
Ba người bọn Tiêu Hàn đã sớm phát hiện ra vấn đề, nhưng đều làm bộ chính mình là bé con đơn thuần, cái gì cũng không biết.
Bất quá, Trương Tử Hằng khẳng định không có mắt nhìn.
"Đường Trì, cổ anh bị gì vậy? Bị muỗi chích sao?" Nghỉ ngơi giữa giờ, Trương Tử Hằng hỏi.
Đường Trì sờ cổ, cười khan nói: "Ừm, cũng không biết tại sao, rõ ràng chưa tới mùa, nhưng ký túc xá lại xuất hiện nhiều muỗi thế."
Kể từ khi hợp tác nhóm, quan hệ giữa Đường Trì và Trương Tử Hằng tốt lên không ít, mấu chốt là Trương Tử Hằng không còn ở trước mặt cậu bày ra vẻ kiêu ngạo vô bổ, có lúc, còn thích dáng vẻ như fan em trai, lẽo đẽo theo sau Đường Trì.
Hai ngày trước thời điểm đi lấy đồng phục, cái tên Vu Kiều kia lại không nhịn được ghen tị với Đường Trì, nói cậu dựa vào vị thế của Nghiêm Ngộ Sâm, Trương Tử Hằng còn ầm ĩ với Vu Kiều một trận.
Tiêu Hàn nghe Đường Trì giải thích, nháy mắt thở dài nói: "Từ dấu vết nhỏ bé này xem, con muỗi này thật sự rất lớn."
Đường Trì trừng mắt với Tiêu Hàn: "Cậu lại nói nhiều hơn một câu, có tin hiện tại tôi đá cậu ra ngoài không?"
Tiêu Hàn vội vàng trốn phía sau Giản Hàng cùng Dư Văn Nhạc: "Nghiêm tổng nói, chúng ta phải đoàn kết, không thể động thủ với đồng đội."
Đường Trì: "Đừng dùng anh ấy áp tôi."
"Nhưng hắn áp được cậu a." Tiêu Hàn một mặt ủy khuất nói, thời điểm nói, còn cố ý cắn chữ "áp" đến thập phần tiêu hồn.
Giản Hàng cùng Dư Văn Nhạc cuối cùng nhịn không được, tập thể bắt được ha ha cười.
Đường Trì lúng túng muốn đánh người, cầm dùi trống bên cạnh lên: "Các cậu đều ngứa da đúng không?"
Ba người vội vã hợp sức lại với nhau, hô to: "Gϊếŧ người rồi! Gϊếŧ người rồi! Nghiêm tổng phu nhân gϊếŧ người rồi!"
Chính lúc này, đạo diễn vừa đẩy cửa đi vào, vẻ mặt cả kinh nói: "Ai gϊếŧ người? Ai?!"
Ba người cùng nhau chỉ vào Đường Trì.
Đường Trì lúng túng thu hồi dùi trống, tận lực giải thích: "Đùa giỡn thôi, không ai gϊếŧ người."
Đạo diễn thở phào nhẹ nhõm: "Tôi còn tưởng các cậu vì muốn phản kháng chính sách huấn luyện ma quỷ của Nghiêm tổng, muốn tự sát uy hiếp tổ tiết mục."
Tiêu Hàn nói: "Làm sao có thể, đây chính là Nghiêm tổng, thân minh đại nghĩa Nghiêm tổng! Bất