Ngồi trên tàu điện ngầm, Nghiêm Đồng trông đặc biệt không ăn khớp.
Bởi vì bộ quần áo kia rất có giá trị thoạt nhìn không hợp với con thỏ hồng trên tay.
Tàu điện ngầm vừa khởi động, toa xe bên cạnh truyền đến tiếng thê lương của đàn nhị.
Ngay sau đó, hai người đàn ông vô gia cư bưng bát vỡ, cầm đàn nhị đi tới, đuổi theo hết hành khách này đến hành khách khác xin tiền.
Khi đến trước mặt Nghiêm Đồng, ánh mắt Nghiêm Đồng đề phòng nhìn bọn họ, trầm trọng nói: "Theo tôi lâu như vậy, rốt cuộc các người cũng chịu lộ diện?"
Trong toa tàu, các hành khách khác nhìn về phía Nghiêm Đồng với ánh mắt kỳ quái.
Hai người đàn ông lang thang cũng choáng, đầu tiên bọn họ tưởng rằng Nghiêm Đồng không hiểu ý của họ, sau đó lặp lại: "Xin thương xót chúng tôi, cho chúng tôi ít tiền."
Nghiêm Đồng xem thường hừ lạnh một tiếng: "Các người cho rằng ăn mặc như vậy, tôi không thể nhận ra sao?"
Người đàn ông lang thang: "..."
Người này đang nói gì vậy? Tại sao một câu bọn họ đều nghe không hiểu?
"Vị tiên sinh này, chúng ta quen biết sao?" Một người đàn ông lang thang tốt cuộc không nhịn được nói.
Nghiêm Đồng: "Đương nhiên, lúc trước bởi vì các người đòi tiền tôi mà tôi không cho, thiếu chút nữa thì gϊếŧ tôi, tôi đến bây giờ vẫn nhớ đến cảnh tượng khi ấy, làm sao có thể quên được."
Lời này vừa nói ra, cả gian toa tàu đều ồ lên.
Lập tức một tên binh lính có ý định duy hài hòa của thành phố nhảy ra: "Tiên sinh, lời ngài nói đều là thật?"
Một thiếu niên đeo ba lô trông như sinh viên đại học cũng hỏi Nghiêm Đồng.
Nghiêm Đồng thập phần thành thật gật đầu: "Bọn họ cướp điện thoại của tôi, đó là món quà sinh nhật duy nhất mà tôi nhận được khi lớn lên, còn nhốt tôi trong nhà kho năm ngày, cho tôi ăn cơm thiu nước rã, sau đó, bọn họ không lấy được tiền, thiếu chút nữa đã gϊếŧ tôi."
Nghiêm Đồng nói có cảm giác thực chân thật, cho nên tất cả mọi người đều tin, bắt đầu dồn dập chỉ trích hai người đàn ông lang thang kia.
Người đàn ông lang thang đứng tại chỗ ngơ ngác, giải thích: "Thời điểm chúng tôi ăn xin thật sự có thái độ kịch liệt một chút thôi, các người không cho tiền thì thôi, tại sao lại đi vu khống người như vậy?"
Lúc này, người đàn ông ban nãy suýt nữa bỏ quên hành lá ở cửa kiểm tra an ninh tức giận nói: "Tôi đã sớm không vừa mắt các cậu, một người hai người chân tay đầy đủ, mỗi ngày lên tàu điện ngầm ăn xin, không cho còn uy hiếp mọi người, tình huống như thế tôi đã thấy ba năm lần rồi! Thậm chí dâʍ ɭσạи các nữ sinh, các người còn biết xấu hổ hay không? Quả thật là sâu bọ của quốc gia!"
"Đúng! Tôi cũng thấy bọn họ quá đáng, tuần trước cháu tôi đi tàu điện ngầm, bọn họ còn cướp kẹo đường cầu vồng của cháu tôi, bại hoại của xã hội! Phi!"
"Tôi nói tại sao gần đây con gái tôi lại không thích đi tàu điện ngầm như vậy nói, có phải các cậu dọa sợ nó không?"
.......
Trong lúc nhất thời, trong tàu điện ngầm biến thành đại hội trăm người.
Bởi vì hai người đàn ông lang thang này làm việc xấu quá nhiều, mọi người đều rõ như ban ngày, cho nên đối với lời nói của Nghiêm Đồng, mọi người không cảm thấy có chỗ nào không ổn, thậm chí còn có người an ủi cậu.
Nhà ga tiếp theo vừa đến, tên đàn ông lang thang chạy trối chết xuống tàu.
Hành khách cũ và mới luân phiên nhau, cửa tàu lần thứ hai đóng lại.
Sau khi nhiệt độ căm phẫn sục sôi của nam sinh vừa lắng xuống, ánh mắt nghi ngờ nhìn mặt Nghiêm Đồng: "Vị tiên sinh này, tôi phát hiện anh rất giống với tổng tài của tập đoàn Nghiêm thị."
Nghiêm Đồng mờ mịt nhìn hắn: "Hắn là ai, không quen."
Nam sinh kia thấy sắc mặt anh không giống như đang nói dối, liền cười nói: "Nếu anh không nói, tôi còn tưởng anh là anh em của Nghiêm tổng."
Nghiêm Đồng nghiêm túc nói: "Tôi không có anh em."
Nam sinh "A" một tiếng, hiếu kỳ: "Anh muốn đi đâu vậy?"
Nghiêm Đồng ánh mắt mềm nhũn: "Tôi đi gặp bạn trai tôi."
Tàu điện ngầm dừng lại lần hai, Nghiêm Đồng xuống xe.
Sau đó đi trung tâm thương mại mua bộ quần áo khác.
Dù sao bộ âu phục trên người quả thật trông rất già, chút nữa anh còn muốn đi gặp Tiểu Trì, nhất định phải thay đổi một chút mới được.
Bên này, trong trại huấn luyện, Đường Trì uống nước khoáng, mắt liếc điện thoại, thấy hơn hai mươi cuộc gọi nhỡ, là Bành Nghiêu gọi, vội vàng gọi lại.
"Anh Bành, tìm em có chuyện gì sao?" Đường Trì hỏi.
Bành Nghiêu như con kiến trên chảo nóng: "Còn nửa tiếng nữa phải đi gặp khách hàng ký hợp đồng, anh muốn hỏi chút Nghiêm tổng có ở chỗ cậu không?"
Đường Trì không rõ: "Anh ấy chẳng phải về công ty với anh rồi sao?"
Bành Nghiêu: "Anh ấy cùng anh về công ty, nhưng xử lý chuyện công ty xong, ông chủ nói muốn đến trại huấn luyện gặp cậu, sau đó sẽ đi gặp khách hàng ký hợp đồng, nhưng trên đường đi trại huấn luyện, anh ấy đột nhiên biến mất."
Đường Trì vội lên tiếng: "Anh ấy khi nào thì bất ổn?"
Bành Nghiêu: "Đại khái khoảng một tiếng trước, khi anh xuống xe mua đồ uống, anh thấy Nghiêm tổng đang