Cố Chiêu Lương ngạc nhiên: "Tuy rằng chiếc xe kia không đẹp bằng xe của chú, nhưng ít nhiều gì cũng đáng giá năm triệu, làm vậy không hay lắm."
"Tôi mua thì chính là xe của tôi, tôi muốn làm gì cậu quản được sao." Nghiêm Ngộ Sâm bước tới trước mặt Cố Chiêu Lương, rũ mắt nói: "Bất quá, nói đến chiếc xe này, ngược lại tôi rất muốn hỏi cậu. Đây là quà sinh nhật Đường Trì tặng cậu, qua tay cậu lại đưa cho người khác là ý gì?"
Cố Chiêu Lương bật cười: "Có phải Đường Trì cáo trạng với chú không? Tôi cũng đã nói, cậu ta không phải loại người tốt lành gì."
"Cậu câm miệng!" Nghiêm Ngộ Sâm không vui nói.
Đây là lần thứ hai Nghiêm Ngộ Sâm vì Đường Trì mà nổi giận với Cố Chiêu Lương, Cố Chiêu Lương cau mày: "Chú, chẳng lẽ chú thích cậu ta rồi?"
Nghiêm Ngộ Sâm không tính che giấu: "Cậu giờ mới nhận ra sao?"
Cố Chiêu Lương nhất thời ngậm miệng.
Nghiêm Ngộ Sâm lạnh lùng nói: "Đường Trì ở trong lòng cậu là hình tượng gì, tôi không để tâm, nhưng nếu như cậu chửi bới em ấy ở trước mặt tôi thêm lần nữa, tôi sẽ biến tất cả sản nghiệp dưới danh nghĩa sở hữu nhà họ Cố các cậu thành bọt biển."
Cố Chiêu Lương vội la lên: "Chú chỉ vì một người ngoài, chẳng lẽ chú muốn cùng chúng ta đối nghịch sao?"
"Người ngoài?" Nghiêm Ngộ Sâm cười lạnh: "Cậu nói xem, cái gì gọi là người ngoài?"
Cố Chiêu Lương muốn nói gì đó, nhưng khi đối diện với ánh mắt của Nghiêm Ngộ Sâm, liền ngậm miệng.
Trong mắt Nghiêm Ngộ Sâm lóe lên tia oán hận: "Cậu cùng mẹ cậu, còn có cha cậu, trên danh nghĩa các người là người thân của tôi, nhưng nếu không có sự kiện năm đó, các người nơi nào quan tâm đến tôi? Những năm này, các người đối tốt với tôi, đều là các người nợ tôi, đương nhiên các người đều phải trả, nhưng chuyện này không đại biểu tôi xem các người là người thân."
"Cố Chiêu Lương, điểm này cậu nên học từ mẹ của cậu, chị ta khôn ngoan hơn cậu nhiều, chị ta hiểu tôi là hạng người gì, cho nên chỉ coi cậu là đao súng mà sai bảo, mượn cậu bày tỏ sự quan tâm cùng ý tốt, vậy tại sao chị ta không tự mình?" Ánh mắt Nghiêm Ngộ Sâm tối sầm lại: "Bởi vì chị ta biết, chị ta chỉ đang tự rước lấy nhục về mình mà thôi."
Cố Chiêu Lương nhỏ nhen nói: "Chú, rốt cuộc chú đang nói linh tinh gì vậy? Mẹ tôi là chị gái của chú, tại sao chú lại nói như thế?"
Nghiêm Ngộ Sâm liếc nhìn hắn, không nói tiếp, chỉ lấy ra một tấm thẻ đưa cho Giang Miện: "Trong thẻ có mười triệu tệ, ngày mai tôi sẽ cho người đến tìm cậu nói chuyện, đương nhiên, nếu như cậu không đồng ý, vậy thôi sẽ có cách khác khiến cậu bán cho tôi, nhưng nếu cậu muốn đợi tôi sử dụng đến bước kia, cậu cùng Cố Chiêu Lương chỉ có thể phải mất thể diện."
Nói xong, Nghiêm Ngộ Sâm xoay người rời đi.
Cố Chiêu Lương đi theo: "Chú, rốt cuộc chú sao vậy?"
Nghiêm Ngộ Sâm lạnh lùng nói: "Tôi không nói chuyện với người không coi trọng quà sinh nhật người khác tặng."
Những thứ qua món quà đều là tâm ý từ người tặng, nếu qua tay đưa cho người khác, không cần quan tâm quyên nhân gì trong đó, vẫn khiến người ta phải khinh thường,
Cố Chiêu Lương giải thích: "Tôi không có, chú nghe tôi giải thích, chiếc xe kia là Đường Trì tặng tôi không sai, nhưng sau đó tôi liền đưa năm triệu trả lại cậu ta, một đồng cũng không thiếu."
Nghiêm Ngộ Sâm dừng bước: "Cậu trả tiền lại cho em ấy?"
Cố Chiêu Lương: "Cũng không phải, khi đó tôi không muốn tiếp xúc qua lại nhiều với cậu ta, hơn nữa, tôi cảm thấy nếu như trực tiếp đưa tiền cho cậu ta thì cậu ta cũng sẽ không lấy, cho nên đã gọi điện cho em trai cậu ta."
"Em trai?" Sắc mặt Nghiêm Ngộ Sâm thâm trầm nói: "Là cái người ham mê đánh bạc, em trai cùng mẹ khác cha của em ấy?"
"Đúng, tôi nói số tiền đó nhờ hắn đưa cho Đường Trì." Cố Chiêu Lương nhìn thần sắc Nghiêm Ngộ Sâm càng ngày càng lạnh, không khỏi nghi hoặc: "Có gì không ổn sao?"
Nghiêm Ngộ Sâm nắm lấy cổ áo Cố Chiêu Lương, trong mắt tràn ra lệ khí sắc lạnh dọa cho Cố Chiêu Lương phát sợ: "Cố Chiêu Lương, tôi hoài nghi đầu óc cậu có phải bị cửa kẹp đến ngủ rồi không?"
Cố Chiêu Lương mờ mịt: "Tôi làm sao?"
Nghiêm Ngộ Sâm cắn răng nói: "Người em trai kia của em ấy là loại người gì, cậu không biết sao? Cậu đưa tiền cho hắn, hắn căn bản không đưa tiền cho Đường Trì! Hơn nữa, hắn đánh bạc! Là đánh bạc đấy!"
Cố Chiêu Lương hình như phát hiện chỗ nào không đúng.
"Từ khi Đường Trì được đưa về Đường gia, mỗi tháng hắn đều sẽ tìm em ấy đòi tiền, ban đầu, Đường Trì đều mượn cớ bản thân em ấy không có tiền, mỗi tháng chỉ đưa cho hắn 10.000 tệ, mục đích chính là sợ món nợ sau lưng sẽ như quả cầu tuyết càng lúc càng lớn thêm. Dù sao ai cũng biết, một khi hắn không thể trả nổi tiền, những kẻ cho vay nặng lãi kia nhất định sẽ chuyển mục tiêu sang Đường Trì!" Nghiêm Ngộ Sâm tức giận nói: "Bây giờ thì hay rồi, cậu đưa hắn năm triệu, tôi dám cam đoan, không quá một tuần, tên kia nhất định sẽ đêm toàn bộ số tiền đổ vào sòng bạc! Hắn không trả được tiền, sẽ lại đi tìm Đường Trì, đánh cược càng nhiều, nợ cũng càng nhiều, bởi vì năm triệu kia của cậu, tôi thậm chí không dám tưởng tượng số nợ sau mông hắn tổng cộng bao nhiều tiền!"
Cố Chiêu Lương: "Tôi không nghĩ nhiều như vậy."
"Cậu đương nhiên không nghĩ được nhiều như vậy, bởi vì trong mặt cậu chỉ có bản thân." Nghiêm Ngộ Sâm buông hắn ra, miễn cưỡng đè xuống cơn giận: "Nói chung, nếu như Đường Trì gặp phải chuyện gì bất chắc chỉ vì năm triệu kia của cậu, tôi sẽ không để yên cho cậu."
"Còn nữa, nói bạn thân Vu Kiều kia của Giang Miện, nói cậu ta mở miệng ra nói chuyện sạch sẽ chút, tôi không quan tâm cậu ta từ đâu biết được chuyện tháng sau ly hôn của tôi và Đường Trì, nếu để tôi nghe được những lợi tương tự như ngày hôm nay, tôi sẽ đem tất cả những chuyện này đổ lên đầu Giang Miện." Nghiêm Ngộ Sâm gằn giọng nói: "Không phải cậu rất thích Giang Miện sao? Tôi xem cậu chấm dứt thế nào."
Nói xong, Nghiêm Ngộ Sâm trở về ký túc xá huấn luyện viên.
Cố Chiêu Lương trố mắt đứng tại chỗ, lúc lâu sau mới lấy lại tinh thần.
Bên này, trong kí