Khương Tuế Ngọc rất phiền muộn.
Làm một người hận mình nói rằng người đó thích mình, trên đời này làm gì còn chuyện nào khó khăn hơn nữa chứ.
[Xin ký chủ hãy hoàn thành nhiệm vụ trong thời gian quy định.]
Một luồng sáng bắn ra trước mắt, trên đó xuất hiện một con số là 60 phút bắt đầu nhanh chóng tiến hành đếm ngược.
Hối cái gì mà hối, không phải nàng đang nghĩ biện pháp đây sao?
Thân là một người văn minh ở thế kỷ 21, lại thẳng tay cầm dao đặt lên cổ người nọ buộc hắn nói yêu mình, nàng không làm được, nếu đến lúc đó người ta quyết tâm cá chết lưới rách thì sẽ mất nhiều hơn được.
Bỗng nhiên trí óc chợt lóe lên, cuối cùng Khương Tuế Ngọc cũng có một ý tưởng.
Ban ngày Thôi Mạch Chu phải chịu nỗi khổ da thịt, sinh lực bị tổn hại nên đã tắt đèn chuẩn bị đi ngủ sớm, nhưng bên ngoài lại có người truyền lời, Huyện chúa đến đây thăm hắn.
Trong trí nhớ của hắn, chỉ có những lúc tâm trạng của Khương Tuế Ngọc không tốt, muốn tổn hại đến hắn để tìm niềm vui thì mới đến đây tìm hắn.
Hơn nữa cũng hiếm khi đến đây vào ban đêm, bây giờ lại đột nhiên đến đây thăm hắn, thật sự đáng nghi.
Tuy trong lòng hoài nghi, nhưng vẫn phủ thêm áo ngoài đứng chờ nàng.
"Ra mắt Huyện chúa." nhiều năm qua Thôi Mạch Chu đã học được một việc, đó là nhẫn nại.
Mặc dù đang gặp kẻ thù chỉ hận không thể giẫm ăn thây nuốt xương kẻ thù, cũng phải không được hơn thua, ung dung bình thản.
Khương Tuế Ngọc vừa vào cửa, lập tức thấy một mỹ nam dáng người cao dài, vai rộng eo thon hành lễ vấn an với nàng, để duy trì thiết lập nhân vật, nàng chỉ thản nhiên "Ừ" một tiếng, sau đó thì đến bên cạnh sập ngồi xuống.
"Đã thoa thuốc chưa?"
"Làm phiền Huyện chúa quan tâm, đã thoa xong."
Khương Tuế Ngọc ra vẻ tùy ý mà hỏi: "Bổn Huyện chúa đánh ngươi một trận, chắc là trong lòng ngươi sẽ thù oán ta có đúng không?"
Câu hỏi thẳng thừng như vậy làm Thôi Mạch Chu kinh ngạc chớp mắt một cái, chợt ung dung mà nói: "Dữ Tu không dám."
Dữ Tu là tên tự của Thôi Mạch Chu.
Đừng thấy mặt ngoài Thôi Mạch Chu ôn tồn lễ độ như thế mà lầm, không chừng trong lòng đang nghĩ về việc tính kế như thế nào để trả thù nàng đấy.
"Không dám" cũng không chỉ đơn thuần là không dám, nàng không tin trong lòng hắn không có oán hận.
Khương Tuế Ngọc câu được câu không mà trò chuyện cùng Thôi Mạch Chu, chỉ qua một lát, nàng đã phát hiện hắn vẫn đang đứng, nên đã gọi người mang một cái ghế dựa đến cho hắn.
"Tới chơi vào đêm khuya, đúng là mạo muội, nhưng ta có một chuyện không rõ, Thôi lang quân học vấn phong phú hiểu biết sâu rộng, có thể giải đáp nghi hoặc giúp ta hay không?" Khương Tuế Ngọc thưởng thức cái chén ngọc trên tay, như thể không để ý mà nói.
Nàng lại đang giở thủ đoạn gì đây?
Thôi Mạch Chu rũ mắt, giấu đi những nghi ngờ và sự lo lắng dưới đáy mắt: "Tuy Dữ Tu bất tài, cũng bằng lòng cống hiến sức lực vì Huyện chúa."
[Cảnh báo! Xin ký chủ hay nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ.]
Trên bảng thông báo xuất hiện một vài ký tự màu đỏ, trán Khương Tuế Ngọc toát ra một lớp mồ hôi mỏng, tìm trong lòng ngực hồi lâu mới lấy ra được một quyển thoại bản của nước Thạnh Lan, nội dung bên trong cũng không ngoại lệ chỉ là một câu chuyện tình yêu lâm li bi đát giữa tài tử và giai nhân.
"Dạo này ta lấy từ nước Thạch Lan được một quyển truyện, hết sức yêu thích, chỉ có một chuyện phiền muộn, đó là một vài chữ cái của nước Thạnh Lan ta không nhận ra." Ngay sau đó Khương Tuế Ngọc mở quyển truyện ra, chỉ vào một vài chữ đã được khoanh lại, dùng ánh mắt trông mong nhìn hắn: "Ta nghĩ rằng ngươi có thể nhận ra được những chữ này."
Quan hệ ngoại giao của nước Thạnh Lan và nước Tuyên tốt, hai nước bù đắp cho nhau, hầu như tất cả thương nhân của nước Tuyên đều sẽ hoặc ít hoặc nhiều mà biết được vài câu tiếng nước Thạnh Lan.
Thôi Mạch Chu là đại tài tử nổi tiếng xa gần của nước Tuyên, trong sách từng đề cập qua chi tiết hắn tinh thông ngôn ngữ nước Thạnh Lan.
Thôi Mạch Chu liếc mắt lướt nhanh qua một cái, mấy chữ bị khoanh lại vừa đúng là ba chữ "Lòng ta thích nàng", đơn giản nhất có điều, hắn nhớ rõ kiếp trước nàng đã từng xem thư từ viết bằng tiếng Thạch Lan, hắn không tin nàng không biết.
Nàng nhất định có gì đó kỳ lạ.
"Sao nào?" Hai mắt nàng nóng cháy, vừa vội vàng vừa mong chờ mà nhìn hắn.
Ánh đèn mờ nhạt làm khuôn mặt nàng trở nên hiền hòa, so với bộ dáng hung ác trong trí nhớ của hắn như thể hai người hoàn toàn khác nhau.
Vẫn không thấy rõ được mục đích của nàng, nhưng hắn lại không muốn làm theo ý nàng, cũng không thể thẳng tay làm trái ý nàng được.
Nói đi, mau nói đi mà! Tiếng tích tích đếm ngược trong đầu, nhắc nhở nàng rằng thời gian không còn dư nhiều.
Cả người nàng đã sốt ruột đến mức sắp bốc khói.
"Đèn có hơi tối, ta nhìn không rõ cho lắm." Thôi Mạch Chu ngượng ngùng mà nói.
Khương Tuế Ngọc như thể kiến bò trên chảo nóng, vội gọi người hầu đốt thêm vài ngọn nến mang lại đây: "Bây giờ đủ sáng rồi nhỉ."
Môi Thôi Mạch Chu vừa nhúc nhích, mắt thấy miệng hắn đã sắp thốt ra mấy câu kia, thì cơ thể lung lay một cái, suýt nữa té ngã xuống đất, Lưu Thuận hô lên một tiếng lang quân, cuống quýt chạy tới đỡ lấy hắn.
Khương Tuế Ngọc sờ trán hắn, chỗ tay chạm vào nóng hừng hực.
"Gọi y công đến đây, nhanh lên!"
Nàng cố sức cùng Lưu Thuận đỡ hắn lên giường.
Thôi Mạch Chu đã hôn mê bất tỉnh, máu sau lưng đã thấm ra đến quần áo, có thể thấy được hắn đã chịu đựng nhiều thế nào, ban nãy thế mà vẫn đứng trò chuyện bình thường với nàng.
Khương Tuế Ngọc cũng không ngờ vết thương của hắn lại nghiêm trọng đến vậy, tuy rằng không phải nàng tự tay đánh, nhưng trong lòng vẫn xuất hiện cảm giác áy náy.
Trương y công đang ăn cơm chiều thì bị người ta phá cửa vào nhà dọa sợ, chưa nói gì đã lôi ông đến phủ Huyện chúa.
Quan phục của Trương y công đã tán loạn chưa tính, giày của ông còn bị rớt mất một chiếc trên đường đi, thật sự rất chật vật.
Trương y công rất uất ức, nhưng nghĩ tới việc người cho mời mình là đại ma đầu nổi danh khắp Thượng Kinh, ông sửa sang lại vẻ ngoài một chút, rồi lập tức bắt mạch cho Thôi Mạch Chu.
"Thế nào rồi?" Khương Tuế Ngọc cố gắng bỏ ngoài tai âm thanh đếm ngược đang ngày càng dồn dập kia.
Trương y công không dám chậm trễ: "Bẩm Huyện chúa, miệng vết thương của lang quân nhiễm trùng, phải đổi thuốc, ta kê một đơn thuốc, ngày mai là có thể hạ sốt."
[Nhiệm vụ thất bại.
Xin hãy nhận hình phạt, tiếp cận với hình mẫu tổng tài bá đạo, xin hãy nói với nam phụ 50 câu trích dẫn kinh điển của tổng tài bá đạo.]
Ối, cái trừng phạt này sao lại có thể khiến người ta cảm thấy mất mặt đến vậy chứ?
Khương Tuế Ngọc cắn răng một cái, vết thương sau lưng của Thôi Mạch Chu vẫn chưa được đổi thuốc, nàng đã đuổi hết mọi người ra ngoài.
Mọi người bị đuổi ra ngoài mà không rõ lý do, sau đó cực kỳ muốn vào lại.
Chẳng lẽ Huyện chúa như sói như hổ, ngay cả người bệnh cũng không chịu buông tha.
Từ trong phòng truyền ra âm thanh thấp thoáng, Lưu Thuận cùng Trương y công không nhịn được mà vươn cổ áp tai vào nghe.
Khương Nghiễn cảnh cáo mà ho nhẹ hai tiếng, hai người yên lặng mà lui đầu về.
Chính bản thân nàng ta lại ngông nghênh mà áp vào cửa, nghe lén chuyện của chủ nhân.
Không biết xấu hổ!
Hệ thống đang cổ vũ bên tai: [Ký chủ, lên đi, vai ác cần phải để lộ khí thế của vai ác! Nếu vẫn không hoàn thành trừng phạt thì cô sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng đó.]
Thôi Mạch Chu giả bộ bất tỉnh đang buồn bực không biết sao Khương Tuế Ngọc vẫn còn ở đây không chịu đi, sau đó nghe thấy lời nói làm người ta kinh ngạc của Khương Tuế Ngọc.
"Chết tiệt, ngươi là người đàn ông của ta, đừng tưởng rằng chết rồi thì có thể thoát khỏi ta."
"Tên kia, ngươi nghĩ rằng bị bệnh thì có thể chiếm được tình yêu của ta hả, mơ đi!"
"Tên kia, ngươi đã thành công hấp dẫn được sự chú ý của ta."
"Nếu ngươi cố ý muốn chọc giận ta, vậy thì ta nói cho ngươi biết, ngươi đã thành công rồi."
...
Nghe Khương Tuế Ngọc "Thông báo", Thôi Mạch Chu giả bộ bất tỉnh nằm trên giường hết sức sửng sốt, huyệt thái dương co giật