Khương Tuế Ngọc và Thôi Mạch Chu vội vã chạy về nơi ở của Mạnh thần y, đập vào mắt là hình ảnh vết máu loang lổ nhìn vô cùng ghê rợn chảy dài trên mặt đất là thi thể của con chó vàng vì trung thành bảo vệ chủ mà chết.
Khương Tuế Ngọc khiếp sợ đến mức câm lặng, trong chốc lát không nói ra lời.
Phá cửa đi vào, Thôi Mạch Chu lập tức nhìn thấy một người đeo mặt nạ bạc đang cầm trường kiếm trên tay, định đâm vào chỗ hiểm trên người Mạnh Tân Vân.
Suýt chút nữa là muộn, hắn tiện tay chộp cái chân đèn trên mặt bàn ném qua, vừa vặn đập vào ngay tay đang cầm kiếm của người đeo mặt nạ.
Người đeo mặt nạ nhịn không được hô đau, sau đó "Leng keng" một tiếng, trường kiếm rơi xuống đất.
Khương Tuế Ngọc rút roi dài trên eo ra, bắt đầu lao tới chiến đấu với hắn ta.
Thôi Mạch Chu tranh thủ thời cơ dìu Mạnh Tân Vân đang ngã dưới đất lên, lo lắng nói: "Ngài không sao chứ?"
Bản thân Mạnh Tân Vân là người trị bệnh, đương nhiên hiểu rất rõ vết thương trên cơ thể mình nhất.
Ông ta hổn hển thở không ra hơi, chỉ vào một ngăn tủ trong góc, nói: "Trong đó có thuốc cầm máu, lấy giúp ta một ít."
Hai người giao đấu, hơn thua nhau là ở chiêu thức của ai tốt hơn, nếu như so chiêu thức không thành, thì đến so nội lực.
Chỉ thấy người đeo mặt nạ ngưng tụ chân khí vào lòng bàn tay, từng vòng chân khí rung động phóng ra ngoài, rung đến mức cánh tay của Khương Tuế Ngọc tê dại một trận, thân thể bị văng ra ngoài bắn xa vài thước.
Nhanh chóng lùi lại phía sau, Khương Tuế Ngọc không có chỗ chống đỡ, suýt chút nữa là ngửa mặt ngã xuống đất.
Thôi Mạch Chu vừa lấy thuốc cho Mạnh Tân Vân xong thì nhẹ nhàng đỡ nàng từ phía sau, nàng mới có thể đứng vững gót chân.
Khương Tuế Ngọc quay đầu cảm ơn hắn rồi nói: "Người này rất khó đối phó, phải cẩn thận một chút."
Thôi Mạch Chu vô cùng đồng ý.
Hai người hợp lực so đấu mấy chiêu với người này mới mơ hồ chiếm được thế thượng phong, gắng gượng hoà nhau một trận.
Người đeo mặt nạ thấy bản thân lâm vào tình thế không thuận lợi, không muốn ở lại lâu, nhảy qua cửa sổ chạy mất.
Do sợ có bẫy rập nên bọn họ không dám đuổi theo bừa bãi, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn ta trốn thoát.
Trải qua trận chiến này, trên người Khương Tuế Ngọc và Thôi Mạch Chu ít nhiều đều có vết thương, nhưng vẫn nén đau đi giúp Mạnh thần y thu dọn hiện trường tan hoang.
Dựng tấm bình phong bị ngã dưới đất dậy, dọn dẹp sạch sẽ sàn nhà, ngay cả thi thể của con chó vàng đã từng ăn hiếp bọn họ mà bây giờ lại vì bảo vệ chủ mà chết kia, bọn họ cũng chôn cất ổn thoả.
Làm xong hết những việc này, Khương Tuế Ngọc và Thôi Mạch Chu chuẩn bị cáo từ rời đi.
Mạnh Tân Vân đương nhiên đã chứng kiến sự nỗ lực của hai người họ, ông ta nhắm thật chặt đôi mắt rồi lại mở ra, thở dài một tiếng, làm ra vẻ thỏa hiệp, gọi bọn họ lại: "Việc các ngươi mong muốn, ta đồng ý."
Nghe vậy, Khương Tuế Ngọc vui đến mức gần như quên luôn vết thương vẫn còn đau đớn trên người mình, sơ ý chạm phải miệng vết thương, nhe răng nhếch miệng vì đau, chờ cơn đau này đi qua, thì vội vàng hỏi "Thật sao?"
Vẫn chỉ là một đứa nhỏ mà thôi.
Mạnh Tân Vân không nhịn được mà bật cười: "Ta chưa từng lừa gạt người khác."
[Nhiệm vụ nhánh ẩn trốn đã hoàn thành, chúc mừng ký chủ đạt được điểm tích lũy +10, chỉ số may mắn +10.]
Thông báo khen thưởng đột ngột xuất hiện làm Khương Tuế Ngọc ngây ngẩn, sững sờ đứng yên tại chỗ một lúc lâu.
Như vậy cũng được hả?
"Cho ta một đêm để thu xếp, sáng sớm ngày mai lập tức lên đường cùng các ngươi." Mạnh Tân Vân nói.
Thôi Mạch Chu gật đầu, quay đầu nhìn thấy