Tâm trí anh bây giờ tràn ngập những lời nói của tộc nhân mình.“Ngươi là đầu óc không rõ không ràng, căn cốt tốt như vậy không cố gắng tu đạo, lại chạy tới làm tà môn ma đạo!”“Nói cái gì để thành quả khoa học tu đạo, bước vào mọi gia đình, làm mất hết mặt mũi Hàn gia!”“Chẳng ra cái gì cả, đừng nhắc nghiên cứu khoa học của ngươi, ta xem chính là chuyện cười.”“Anh trai cũng không rõ tình hình, cư nhiên dung túng ngươi làm bậy, đây cũng tốt rồi, chứng chỉ đạo sĩ bị thu hồi!”Đột nhiên nhìn thấy có người đi đến gọi hắn.Hàn Chiêu Viễn sắc mặt đờ đẫn, sau đó, anh bị lừa gạt vào một tòa đạo quan cũ nát.Sau khi mê màng.Hàn Chiêu Viễn phản ứng lại, ôm cửa chết sống không đi: “Ban ngày ban mặt lừa bán sao!? Buông tay áo tôi ra, tôi! Tôi muốn báo cảnh sát!”Khúc Giản Nhi cũng tự biết không ổn, buông người ra nói: “*Họa phúc vô môn, duy nhân tự chiêu.”* Họa phúc vô môn, duy nhân tự chiêu: Dịch nghĩa: “Họa phúc không có lối mà do người tự triệu.
Báo ứng thiện ác như bóng theo hình”.Một câu nói của Đạo giáo, khiến thân hình Hàn Chiêu Viễn dừng lại.
Khi anh nhìn về phía Khúc Giản Nhi, đầu tiên kinh ngạc giá trị nhan sắc của đối phương, sau lại bị đạo quan cũ nát hấp dẫn.Khúc Giản Nhi lại nói: “Ngươi vầng trán rộng lông mày đẹp, đạo sĩ?”Hàn Chiêu Viễn vui mừng khôn sít nói: “Người đồng đạo à!”Nhìn thấy khí vận màu đỏ xung quanh thân thể Hàn Chiêu Viễn.Khúc Giản Nhi phảng phất đã nhìn thấy tiền trinh vẫy tay về phía cô, cô nhất định sẽ không để vịt nấu chín bay đi: “Gặp nhau tức có duyên, đợi một lát.” Cô nói.Khúc Giản Nhi để lại Hàn Chiêu Viễn, rời đi như một cơn gió, khi trở về nắm chặt một đại mỹ nữ.Bạch Vi trong miệng ngậm kẹo que, buồn bực nói: “Em vừa mới thêm số điện thoại liên lạc của con trai dì, tốt xấu để em trò chuyện thêm mấy câu, nói không chừng có thể thúc đẩy một cọc nhân duyên.”Khúc Giản Nhi hận rèn sắt