Khúc Giản Nhi nhìn Tôn đạo mắt mỏng mảnh khảnh, bữa tiệc đêm đó, người trước mắt có phúc trạch nhất.
Trên tay ông ta chuyện xấu không ít, lại không dính tội ác quá lớn.Như người xưa vẫn nói không làm chuyện trái với lương tâm, không sợ quỷ gõ cửa.
Tất cả những kẻ ác, trong đêm đó đều sẽ đã chịu ảnh hưởng.Bởi vì đêm đó là tết Trung Nguyên.Là ngày *bách quỷ dạ hành, toàn bộ ác linh chỉ có thể quấy phá một ngày.*Bách quỷ dạ hành thường diễn ra vào giờ Sửu ba khắc* (khoảng 2 giờ – 2 giờ 30 phút sáng), vì theo văn hóa Nhật Bản thì đây là lúc mà cánh cửa giữa các thế giới được mở ra và những loài yêu ma quỷ quái có thể đi lên dương thế.
Đương nhiên, không phải đêm nào chúng cũng xuất hiện.Khúc Giản Nhi không biết tinh tế có địa phủ hay không, nhưng ngày đó âm khí và oán khí rất nặng.
Nặng đến mức ngay cả cô cũng có chút ảnh hưởng, gặp quỷ vây tường bình sinh hiếm thấy.Một phương trong thiên địa có thể không có thần linh.Nhưng người sau khi chết nhất định sẽ có quy củ quản chế.Kiếp trước cô từng dùng dao vẽ trận pháp, khi đó lấy được liên hệ Minh giới.
Nếu có thể.
Nàng sẽ thử tìm công cụ có thể thay thế Song Yểm Đao, dùng trận pháp liên lạc địa phủ.Mà Tôn đạo có thể bình yên vô sự đến bây giờ, tổ tiên ông ta nhất định tích đại đức.Tôn đạo thu lại vẻ kiêu ngạo của mình: “Không nói gạt cô, tôi thích nuôi dưỡng vợ bé, nhưng vẫn luôn tuân theo mong muốn ngươi tình ta nguyện.
Hơn nữa, tôi rất yêu thương vợ mình.
Không có con cái ngoài giá thú, cũng chẳng bỏ công nhuốm mạng người kiện tụng.
Khúc tiểu thư , tôi chỉ tham dự đêm đó…… Tôi thật sự không cứu được sao?”Khúc Giản Nhi khẽ cười một tiếng.Tôn đạo suy xét không ra tâm tư của Khúc Giản Nhi, ông phát hiện đối phương cũng không phải vô dụng giống trong lời đồn, ông ta hối hận đêm đó ham mê sắc đẹp Khúc Giản Nhi.Nếu thời gian