“Ha ha, người đàn ông của em chu đáo tới mức đến tận nơi đón em. Chồng của chị rất bận, anh ấy không về được, năm ngoái vẫn viết thư về bảo chúng ta đi. Đáng tiếc khi đó chị vừa mới sinh con trai không đi được nên năm nay lại bắt đầu thúc giục chị đi theo quân.”
Tô Ngọc Kiều lúc này cũng chỉ cười cười không nói tiếp, vừa hay Tiểu Bảo tỉnh ngủ, cô liền bảo Lục Kiêu đưa con trai đi vệ sinh trước, đợi lát nữa sẽ trở về thì cô đi. Điền Xuân thấy Tiểu Bảo mặc quần yếm, lại bắt đầu khen: "Đây là con trai em à? Rất đáng yêu cũng rất ngoan.”
“Con gái chị cũng rất ý tứ.”
Từ lúc lên xe đã giúp mẹ thu dọn đồ đạc, vừa mới lau nước miếng cho em trai, cô bé im lặng đặc biệt hiểu chuyện.
“Vâng, con gái của tôi tên là Tiểu Thảo, bình thường ở nhà có thể giúp chị làm việc nhà.” Điền Xuân nói đến con gái thì cũng rất tự hào.
Nhưng Tô Ngọc Kiều nghe thấy tên cô bé thì nhíu mày, không có phát biểu ý kiến gì.
Chờ Lục Kiêu mang theo con trai trở về, cô mới xuống giường mang giày vào, đi qua hành lang vào nhà vệ sinh.
Nửa giờ nữa là đến giờ cơm trưa, sau khi Tô Ngọc Kiều trở về, Lục Kiêu cầm hộp cơm chuẩn bị đi mua cơm trưa.
Điền Xuân đối diện cũng lấy lương khô mình mang ra bắt đầu ăn, con gái cô Tiểu Thảo thì giúp mẹ trông em trai trước, chờ mẹ ăn xong cô bé mới bắt đầu ăn.
Điền Xuân mang theo bánh bao nhân ngũ cốc cỡ lớn. Ngoài ra còn có miến nhân thịt heo, trứng luộc, trà tự nấu, thức ăn cũng không tệ. Chờ Lục Kiêu mua cơm trưa xong trở về, cô ấy mới mở miệng nói:
"Em gái, phiền các em trông mấy đứa dùm chị một lát, chị đi lấy nước nóng lập tức trở lại.”
“Chị mau đi đi.”
Tô Ngọc Kiều lên tiếng, nhận lấy hộp cơm bắt đầu đút cho con trai ăn cơm. Lục Kiêu mở hộp cơm khác đưa cho cô: “Để anh đút cho Tiểu Bảo, em ăn trước đi.”
Cơm trưa trên xe lửa cũng không tệ lắm, có mỡ heo xào cải trắng, khoai tây sợi, còn có một miếng gà quay đậu tương, ba món ăn Lục Kiêu mỗi món đều gọi một ít, lại gọi thêm cơm nên hai hộp cơm đều chứa đầy
đồ ăn.
Tô Ngọc Kiều ăn nửa hộp liền no, Tiểu Bảo ăn một phần còn lại, sau đó Lục Kiêu ăn hết chỗ còn lại. Tiểu Thảo đối diện vừa chăm sóc em trai vừa nhìn bọn họ ăn cơm, thèm ăn nuốt nước miếng. Tô Ngọc Kiều không nhìn thấy hộp cơm các cô ấy mang theo, cô lại không muốn người lạ dùng hộp cơm của mình nên từ trong túi lấy bánh bích quy ra đưa cho cô bé.
“Tiểu Thảo, em có đói bụng không? Ăn bánh bích quy lót dạ trước đi.”
Cô bé lắc đầu không chịu nhận, cúi đầu nhát gan lùi lại. Điền Xuân lần này đi đã hai mươi phút cũng còn chưa trở về, cũng may Tiểu Thảo cũng rất biết chăm em. Thằng bé vừa khóc cô bé liền nhanh chóng dỗ, không làm phiền toái đến Tô Ngọc Kiều. Chờ Lục Kiêu ăn cơm xong mang theo hai hộp cơm đi rửa tay thì thuận tiện cầm mấy quả táo cùng rửa.
“Xin lỗi, xin lỗi em gái, nhà vệ sinh bên kia nhiều người quá.”
Điền Xuân sau khi trở về liền xin lỗi, Tô Ngọc Kiều cũng không nói gì. Xe lửa rầm rầm đi tới, phong cảnh ngoài cửa sổ thay đổi liên tục. Sau khi ngủ một giấc dậy tâm trạng Tô Ngọc Kiều đã điều chỉnh lại. Bỏ qua một bên người nhà không nói, đây là lần đầu tiên cô đi xa nhà, cùng Tiểu Bảo chen chúc bên cửa sổ nhìn phong cảnh thay đổi liên tục. Trên chuyến xe này Lục Kiêu gặp một chiến hữu cũ, sau khi xuất ngũ làm nhân viên tàu, mượn thời gian nghỉ luân phiên tới tìm Lục Kiêu ôn chuyện cũ.
Tô Ngọc Kiều cầm lấy quả táo đã rửa sạch cắn một miếng, giương mắt chống lại tầm mắt của Tiểu Thảo. Cô đối với cô gái nhỏ nhu thuận này ấn tượng không tệ, liền cầm một quả táo đưa cho cô bé ăn. Tiểu Thảo vẫn thẹn thùng không dám nhận. Điền Xuân từ chối hai câu, thấy Tô Ngọc Kiều thật sự muốn cho, liền bình tĩnh nhận lấy.